Ta bị ép gả cho Lang Vương – vị vương gia nổi tiếng âm hiểm và đê tiện nhất nhất triều đình. Đêm trước khi xuất giá, phụ thân ta hớn hở nắm lấy tay ta, hai mắt sáng rực vì sung sướng, tay run run nói: “Bảo bối, hắn ta đi lần này sẽ không có ngày quay về. Con đến đó cứ an tâm thủ tiết, ăn của hắn, uống của hắn, dùng của hắn, đợi hắn chết, con sẽ danh chính ngôn thuận thừa kế gia sản của hắn…”
Phụ tử ta cười rúc rích suốt nửa đêm…
Kết quả, ta thủ tiết ba năm, ai cho ta biết, tại sao hắn lại quay về?
1
“Vương phi, người đừng ra ngoài gây chuyện nữa, Diêm thống lĩnh là tâm phúc của Vương gia, ba năm nay, từ lúc người thức dậy, hắn ta đã cầm sổ ghi chép, mỗi tháng đưa cho Vương gia một lần, còn đều đặn hơn cả kinh nguyệt của người.”
Ta gác chân lên ghế thái sư của Cố Thừa Cảnh, ném vỏ quế đầy đất, theo thói quen hàng ngày nghe Tinh Hồi lải nhải vài câu.
Qua cửa sổ hoa văn hải đường, Diêm thống lĩnh cúi đầu, viết xoèn xoẹt, miệng còn lẩm bẩm: “Mỗi tháng đưa cho Vương gia một lần, còn đều đặn hơn cả kinh nguyệt…”
Ta: …
Đại ca cũng không cần ghi chép tỉ mỉ như vậy chứ…
Ta vỗ bàn một cái, đứng phắt dậy, mặc kệ.
Dù sao Cố Thừa Cảnh cũng không về được, muốn ghi gì thì ghi, hắn chỉ có chút sở thích biến thái này, trước khi c.h.ế.t ta còn không thể thỏa mãn hắn sao?
Đi!
Đi đâu?
Đầu tiên đi sòng bạc, sau đó đi thanh lâu!
Tinh Hồi gào lên một tiếng, vỗ vỗ mông, bám theo sát nút, sợ ta bỏ rơi nàng ấy.
Ta quay đầu nhìn nàng ấy: “Ngươi còn nhớ lúc nãy ngươi nói gì không?”
Tinh Hồi hùng hồn nói: “Dù sao người cũng không phải mới quậy phá một hai ngày, quậy thêm một lần, bớt quậy một lần, cũng chẳng khác gì nhau.”
“Huống chi, theo dõi là công việc hàng ngày của Diêm thống lĩnh, phá hoại công việc của người khác chẳng khác nào đào mồ tổ tiên! Nô tỳ không làm việc đê tiện này!”
Đúng là người phụ thân ta dạy dỗ, miệng lưỡi thật là lanh lợi.
Vào giờ Ngọ, ta ở sòng bạc gặp người gian lận, ta đập phá sòng bạc náo loạn. Bàn ghế bị hất tung, chân ghế đầy nhà, xúc xắc lăn khắp nơi, người ngã lăn lóc!
Đám tay sai của sòng bạc đuổi theo bao vây ta, Diêm thống lĩnh rất trượng nghĩa sau khi ghi chép lại sự việc đã xông lên…
Ra khỏi sòng bạc, ta lại cải trang thành công tử tuấn tú đến thanh lâu.
Uống vài chén rượu nhỏ, đầu óc choáng váng, khi các mỹ nhân vồ lên, Diêm thống lĩnh ném sổ tay, xách mỹ nhân ném ra khỏi phòng…
Bỏ qua việc phu quân tuấn tú của ta chưa chết, cuộc sống này, thật là thoải mái!
Trước khi ngủ, ta lại thầm cầu nguyện: “Không cầu văn thao võ lược, chỉ cầu ngày ngày thủ tiết…”
2
Nói về việc gả cho Lang Vương, chuyện này có thể nói.
Phụ thân ta là một viên quan ngự sử là viên quan có suy nghĩ thẳng thắn.
Tư duy của ông ấy như một cây gậy, đầu là lời can gián, cuối là đ.â.m đầu vào cột.
Thuộc kiểu người mỗi ngày lên triều đình là ôm cột, bắt đầu thao thao bất tuyệt “tẩy não” hoàng thượng, nghe thì ngày mai tiếp tục, không nghe thì tại chỗ đập đầu chết.
Triều đình có thể chịu đựng ông ấy hàng chục năm, nhờ vào sắc lệnh cuối đời của vị hoàng đế tiền nhiệm: “Các quan ngự sử của triều đình được miễn trách phạt trong lời nói!”
Nếu không, chỉ dựa vào việc ngày ngày chọc tức hoàng đế đến mức trợn trắng mắt, suốt mấy chục năm như một, với bản tính ngang tàng như vậy, ông ấy dù có mười cái đầu cũng không đủ để chém.