Lén lút cùng thị vệ, ai ngờ hắn là nhiếp chính vươngcùng thị vệ, ai ngờ hắn là nhiếp chính vương

Chương 1


1

“A Tiêu, ta muốn ra ngoài, ta không muốn ở lại trong phủ nhiếp chính vương này nữa.”

 

Ta vòng tay qua cổ người đàn ông, nháy mắt và hôn hắn.

 

Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, đáp lại nụ hôn của ta một cách độc đoán và mạnh mẽ.

 

Hôn xong, người đàn ông đó ôm ta vào lòng, khàn giọng nói: “Nhược Nhược, với địa vị hiện tại của nàng, nàng không thể rời khỏi phủ Nhiếp Chính được.”

 

Nghe đến đây, ta chợt khô héo và thầm mắng tên nhiếp Chính Vương đó.

 

Lão ta thật đáng ghê tởm! Lão ta nạp bao nhiêu là thê thiếp chỉ để nhốt ở hậu viện.

 

 “Thật sự rất khó chịu, lão ta đã già như vậy, còn có một đám thê thiếp đã ngoài 80 tuổi. Ta vào cung nửa năm còn chưa từng gặp mặt một lần.”

 

”  Ta nghĩ hắn nhất định đã già rồi. Không còn hữu dụng nữa, nhiều thê thiếp chỉ giả vờ cho người ngoài xem, thật là phiền toái cho tiểu thư chúng ta”

 

Ta bĩu môi kéo mạnh quần áo của Vệ Tiêu để trút cơn giận.

 

Nghe thấy vậy, Vệ Tiêu nhìn ta cười nửa miệng, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Hả? Tại sao hắn lại nhìn ta như thế này…

 

“A Tiêu, nhiếp chính vương là chủ nhân của chàng, ngày nào ta cũng mắng lão ta, chàng có tức giận không?”

 

Ta đoán, có lẽ vừa rồi ta mắng ông ta quá nặng, khiến Vệ Tiêu không vui.

 

“Không, Nhược Nhược, nàng có thể mắng nếu nàng muốn.”

 

Vệ Tiêu ôm ta chặt hơn, dùng đôi bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc dài của ta.

 

“Chỉ là… nếu nhiếp chính vương phát hiện ra Nhược Nhược đã nói gì, chắc chắn sẽ bị hắn trừng phạt.”

 

Hic…

 

 Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, nhưng ta luôn cảm thấy thái độ của Vệ Tiêu có bí ẩn…

 

 Nó mang lại cho ta cảm giác đằng sau lời nói có điều gì đó, rất kỳ lạ.

 

 “Ồ, vậy chàng hãy đi nói sự thật đi và để nhiếp chính vương phạt ta.”

 

Ta khịt mũi giận dữ và quay đầu đi.

 

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Vệ Tiêu hiện lên một tia thích thú, “Sao ta có thể bằng lòng làm tổn thương Nhược Nhược được chứ”

2

Sau khi tiễn Vệ Tiêu rời đi, ta nằm dưới gốc cây hoa ăn bánh uống trà.

 

Những món ăn nhẹ tinh tế này là do Vệ Tiêu gửi đến.

 

Thành thật mà nói, nhìn vào sự tinh tế của những món giải khát này, sẽ không quá lời khi nói rằng chúng được tặng đặc biệt cho Nhiếp chính vương.

 

Không biết Vệ Tiêu lấy đâu ra được mấy thứ này nữa…

 

“Phu nhân, có người đưa tin đến… Tối nay sẽ có một bữa tiệc, tất cả các phu nhân đều phải tham gia”

 

Tsk…

 

 Ta nhét bánh ngọt vào miệng, nghĩ rằng nhiếp chính vương thật sự rất rảnh rỗi.

 

Sau khi lấy nhiều thê thiếp như vậy, họ chưa từng gặp mặt hắn một lần, hắn thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc tối hoành tráng.

 

Ta không hiểu, nhưng có gì đó không ổn…

 

3

Sau khi màn đêm buông xuống, người hầu thay quần áo cho ta và dẫn ta ra tiền sảnh.

 

Trong cung của Nhiếp chính vương có tổng cộng mười ba thê thiếp. Đêm nay, mỗi người đều trang điểm tinh xảo như một bông hoa, đều hy vọng được Nhiếp chính vương sủng ái.

 

Ta mặc bộ váy màu vàng nhạt, ngồi trong góc im lặng chờ đợi.

 

” Nhiếp chính vương đã đến!”

 

Đây là lần đầu tiên ta được tận mắt nhìn thấy Nhiếp chính vương.

 

Ta tò mò nhìn lên.

 

Người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng đen vàng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ lạnh lùng và phong độ.

 

“Tham kiến Nhiếp chính vương”

 

Hàng chục phi tần khác lần lượt đứng dậy hành lễ, ta cũng làm theo họ.

 

Ta không khỏi thấp giọng phàn nàn, “Chậc… Hắn biết  giả vờ thật đấy, đeo mặt nạ thì làm sao mà ăn được?”

 

Ta không biết liệu đó có phải do trí tưởng tượng của ta hay không.

 

Vừa nói xong, ta đã thấy Nhiếp chính vương dừng bước.

 

Sau đó hắn ngồi xuống ghế chính như không có chuyện gì xảy ra.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm

 

Rồi mặc kệ hắn và bắt đầu tìm kiếm Vệ Tiêu.

 

Vệ Tiêu không phải là thị vệ riêng của nhiếp chính vươngsao? Tại sao chàng ấy không ở cùng hắn?

 

Hay là chàng ấy không được vào đây? Thật tiếc mà…

 

“Không cần lễ nghi, bắt đầu bữa tiệc đi.”

 

Theo lệnh của nhiếp chính vương, một nhóm phi tần khác bắt đầu sử dụng đôi đũa trên tay.

 

Ta nắm chặt đôi đũa trong tay, cảm thấy hơi choáng váng.

 

Không biết Vệ Tiêu đã đi đâu.

 

Ta cảm thấy hơi lạc lõng vì đã lâu không được gặp chàng ấy.

 

Lý phi ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy, liền mỉm cười nhếch môi, “Nhược tỷ, tỷ đang nhớ người thương sao? Chậc chậc, chậc chậc, muội không biết hắn là loại người nào, mà khiến tỷ mê muội đến vậy?”

 

Ta cứng người và liếc nhìn.

 

Làm sao cô ta biết được?

 

Đột nhiên, Lý phi đứng dậy, quỳ xuống đất, “Vương gia! Ta muốn tố cáo Ôn Nhược ngoại tình!”

 

Ta: ?

 

Lý phi quay lại chỉ vào ta: “Là cô ấy, Ôn Nhược! Tên cô ấy là Ôn Nhược, cô ấy đã vào phủ cách đây nửa năm! Thê thiếp của ngài đang ngoại tình với một thị vệ “

 

Ta ngồi trong góc, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt chiếc khăn tay, muốn lao tới tát cô ta mười cái.

 

Lúc này trong lòng ta rất hoảng sợ, không khỏi tự hỏi, liệu Vệ Tiêu có thật sự bị nhiếp chính vương phát hiện hay không…

 

Với sự tàn ác của hắn, ta và Vệ Tiêu có lẽ sẽ phải chết?

 

Xong rồi!

 

Toàn bộ sảnh vô cùng yên tĩnh.

 

Nhiếp chính vương ngồi ở ghế chính, lười biếng chống cằm bằng bàn tay to lớn, thích thú nhìn Lý phi.

 

“Ồ? Có bằng chứng gì không?”

 

“Vâng! Ta đã tận mắt chứng kiến nó. Ta đã thấy tên thị vệ ấy bước ra khỏi phòng với một chiếc túi màu vàng ngỗng treo trên thắt lưng. Và chiếc túi đó từng được Ôn Nhược đeo trên người”

 

“Chỉ cần ngài cho người lục soát, chắc chắn sẽ tìm thấy bằng chứng”

 

Dưới chiếc mặt nạ, đôi mắt nhiếp chính vương sâu như vực thẳm, đột nhiên chạm mắt ta.

 

Ta vô thức tránh ánh mắt của hắn.

 

Thấy cảnh này, trong mắt nhiếp chính vương hiện lên nụ cười. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay vịn.

 

Một lúc sau, hắn lấy ra một cái túi màu vàng ngỗng từ trong tay áo.

 

Trên đó còn có thêu vài bông hoa hơi xấu xí.

 

Người đàn ông nhếch môi và nói với giọng trầm và đầy từ tính: “Có phải là nó  không?”

 

Ta bối rối khi nhìn thấy chiếc túi màu vàng ngỗng quen thuộc.

 

Tại sao chiếc túi ta đưa cho Vệ Tiêu lại ở trên người hắn?

 

Một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên xuất hiện.

 

Mọi người đều nói nhiếp chính vương là người rất tàn nhẫn, khát m.á.u và cực kỳ hung ác.

 

Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện tình cảm của ta và Vệ Tiêu từ lâu, chỉ cố ý không tiết lộ mà muốn từ từ vạch trần sự việc, khiến ta và Vệ Tiêu tuyệt vọng?

 

Chết tiệt, thật là biến thái!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.