Năm Thiên Khải thứ mười lăm, phu nhân nói: “Liên Liên, ngươi đã mười sáu tuổi, ta định sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự.”
Ta vội vàng quỳ xuống: “Phu nhân, Liên Liên lớn lên cùng tiểu thư, còn muốn ở bên tiểu thư hầu hạ thêm vài năm nữa, Liên Liên không muốn lấy chồng.”
Thấy ta như vậy, phu nhân cười: “A Nghiên hồi nhỏ có một mối hôn ước, là với con trai độc nhất của An đại nhân ở huyện Thanh Hà, châu Vân. Mối hôn sự này ta vốn không ưng thuận nhưng An đại nhân và lão gia có giao tình, cũng không thể từ chối được.”
“Nhưng mười năm trước liên quan đến vụ án của Lương Vương, cả nhà họ cũng không còn, người lớn trong nhà đều không còn, ta tưởng rằng mối hôn sự đó sẽ thôi, ai ngờ mấy hôm trước tên tiểu tử nhà họ An nhờ người gửi thiếp báo, nói là A Nghiên đã đến tuổi cập kê, muốn sớm ngày đón con bé về nhà.”
Ta mơ hồ hiểu ra điều gì đó, quả nhiên, phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ta đã sớm dò hỏi rõ ràng, sau khi nhà họ An sa sút, tên tiểu tử đó vào kinh tìm nơi nương tựa nhà cậu ruột, giờ ở thôn Bách Lý ngoại thành kinh thành mở một sạp thịt lợn, g i ế t lợn mấy năm gom góp được chút tiền, liền nóng lòng muốn đến làm nhục con gái ta.”
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, may là hắn chưa từng gặp A Nghiên, ngươi thay A Nghiên gả đi, cũng coi như biểu thị sự trung thành của ngươi với tiểu thư.”
Sững sờ một lúc, ta im lặng, không thể phản kháng, cuối cùng đành dập đầu: “Liên Liên tuân lệnh.”
Không tuân lệnh cũng không được, ta từ nhỏ đã bị bán vào nhà họ Lý, lớn lên cùng tiểu thư, chưa nói đến việc giấy bán thân vẫn còn ở nhà họ, tiểu thư đối xử với ta rất tốt.
Việc phu nhân quyết định, xưa nay không thể trái lệnh.
Nhà họ Lý là dòng dõi nho sĩ có tiếng ở An Dương, đời đời trong sạch.
Lão gia mở học viện Thu Sơn, học trò rất đông.
Ta biết ý định của phu nhân, trong học viện có một thư sinh tên là Lâm Tư Nhuận, văn chương sách lược rất tốt, lão gia mong chờ hắn thi đình đỗ cao.
Đợi thêm một năm, bảng vàng đề tên, họ định gả tiểu thư cho hắn.
Tiểu thư nhà ta dung mạo xinh đẹp, hiểu biết lễ nghĩa, là một tiểu thư khuê các chính hiệu.
Nửa tháng sau, ta thay nàng lên kiệu hoa, trước tiên gả đến nhà họ An ở huyện Thanh Hà bên cạnh.
Nàng dâu mới tế tổ tiên, bái mộ cha mẹ chồng, rồi theo phu quân về kinh thành.
Phu quân ta là An Nguyên Kỳ, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, râu quai nón đầy mặt, từ xương lông mày đến má có một vết sẹo.
Thực ra nhìn kỹ thì ngũ quan của hắn rất ngay ngắn, sống mũi cao, đường nét rõ ràng.
Chỉ vì vết sẹo và bộ râu đó, thêm vào vẻ dữ tợn, lại là đồ tể nên luôn có sát khí, trông hắn rất đáng sợ, nhìn thoáng qua như Tu La mặt lạnh vậy.
Ngày tân hôn, hắn vén khăn che mặt ta, chúng ta uống rượu hợp cẩn.
Thực ra ta rất sợ hắn, trong lòng cũng vô cùng căng thẳng, dưới tay áo cưới, tay ta run rẩy.
Nhưng ta càng biết rõ nữ tử xuất giá phải theo chồng, sau này tất phải dựa vào hắn mà sống, cần phải tự mở cho mình một con đường tốt.
Dù tướng mạo hắn dữ tợn nhưng ánh mắt nhìn ta lại sáng ngời, còn ẩn chứa ý cười.
Vì vậy ta cố gắng bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn hắn, vô cùng hiền thục nói: “Đã gả cho chàng, sau này chàng g i ế t lợn, ta bán thịt, vợ chồng ta cùng nhau vun vén cho cuộc sống, sinh con thì cho đi học tư thục, cố gắng thoát khỏi số phận làm đồ tể.”
Hắn sửng sốt, ý cười trong mắt càng sâu, nhịn cười xoa trán, thân hình hơi run rẩy.
Cười xong, đôi mắt đen láy nhìn ta, sáng như sao: “Được, mọi chuyện đều nghe theo phu nhân.”
Giọng hắn trầm ấm dễ nghe, con người cũng không giống vẻ ngoài dữ tợn, khi hành lễ phu thê có chút vụng về, cũng có chút dịu dàng.
Ngày hôm sau ta đau nhức toàn thân, mãi không dậy nổi.
Nhưng nghĩ đến hôm nay còn phải đi tế tổ bái mộ, vì vậy phải cố gắng chống đỡ mà dậy.
Kết quả vừa đứng đến bên giường, tay vươn ra thu dọn chăn gối, đột nhiên bị người ta bế ngang lên.
Ta kinh hô một tiếng, mới phát hiện là An Nguyên Kỳ.
Hắn hình như vừa tập võ về, mặc áo đơn, trên trán có mồ hôi, trên người hơi ấm.
Hắn cười nói: “Phu nhân tỉnh rồi sao? Sao không ngủ thêm một lát?”
Ngôi nhà chúng ta ở là nhà của người thân xa của hắn, mặc dù biết sẽ không có ai sáng sớm đến phòng tân hôn nhưng ta vẫn đỏ mặt.
“Nhanh buông ta xuống, để người khác nhìn thấy không tốt.”
Hắn hôn lên má ta một cái, trong mắt mỉm cười, cố ý trêu chọc ta: “Ta ôm vợ mình, còn sợ người khác nhìn thấy sao?”
Ta ngượng ngùng vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, trong lòng thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng yên tâm về cuộc hôn sự này.
Ta là nô tỳ đã ký khế ước bán thân, cho dù ở lại nhà họ Lý, tương lai cũng không tránh khỏi số phận gả cho quản gia hoặc tiểu tư của phủ đệ.
Cuộc đời có thể nhìn thấy được tận cùng, cả đời làm nô làm tỳ, có con cũng là con nhà của đại hộ, định sẵn là số phận phải hầu hạ người khác.
Tất nhiên còn có một con đường khác, tiểu thư đặc biệt coi trọng ta, ta theo nàng xuất giá, tương lai sẽ làm thiếp cho phu quân nàng.
So với hai cuộc đời này, An Nguyên Kỳ cũng được coi là lựa chọn không tệ.
Trước khi gả cho hắn, ta đã nghĩ vô số lần, nếu hắn là một tên đồ tể thô lỗ, sau khi kết hôn ta phải tính toán thế nào để thay đổi hắn.
Nếu không hướng dẫn được, ta phải tính toán cho mình thế nào.
Ta nghĩ nhiều hơn, kết quả là ta rất may mắn, hắn tuy là kẻ g i ế t lợn, sát khí rất nặng nhưng con người thực sự rất tốt.
Không thô lỗ, không thô tục, còn có chút dịu dàng.
Hơn nữa ta đã khôi phục thân phận tự do, chỉ cần tay chân siêng năng, cuộc sống sẽ có hy vọng.
Tương lai già đi, hoàng hôn buông xuống, hai ta tay trong tay đi dạo, con cháu đầy đàn, cũng coi như cuộc đời viên mãn.
Cuộc hôn sự này, ta rất hài lòng.