Mùa hè năm đó, Trịnh Thư Nhã vô tình quen biết Trình Hướng.
Anh nói, mong ước của anh là xem một màn pháo hoa.
Cô nói, cô muốn có sự thiên vị vô điều kiện.
Một ngày nào đó, cô lấy hết sự dũng cảm viết vào vở nháp của anh: Mình thích cậu.
Nhưng chưa đợi đến lúc anh nhìn thấy, mọi thứ đều quá muộn…
Cậu hy vọng mình bình an, vậy cậu thì sao?
(...)