Sau mười năm tôi chung sống với Giang Duy, anh ta đã yêu người phụ nữ khác.
Anh ta đưa người phụ nữ đó đi khinh khí cầu mà tôi luôn muốn đi và mua cho cô ta căn hộ view sông mà tôi luôn muốn ở.
Vào ngày tôi phẩu thuật, cô ta bị mắc kẹt trên đường cao tốc do mưa lớn.
Giang Duy bảo tôi đợi, anh ta sẽ đến ngay.
Tôi hỏi: “Bây giờ anh sợ mất em hay sợ cô ta ở một mình?”.
Anh ta không trả lời.
1
Sau mười năm tôi chung sống với Giang Duy, anh ta đã yêu người phụ nữ khác.
Điện thoại trên bàn có thông báo, là cô ta nhắn tin đến cho Giang Duy.
“Cà vạt hôm nay anh đeo không hợp với quần áo chút nào, lần sau em sẽ giúp anh chọn.”
Cà vạt và quần áo này là do tôi tặng anh ta. Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, Giang Duy đã phối chúng lại với nhau, vì đang là một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong thành phố nên cách phối quần áo này có chút không phù hợp. Tuy nhiên, anh ta lại bảo: “Người ta chê là do đang ghen tị vì anh có một người vợ tốt mà thôi”.
Phải không? Cô ta cũng ghen tị sao?
Rồi cô ta nhắn thêm: “Hôm nay anh thấy em ổn không? Anh có thích không?”
Dưới tin nhắn này là một bức ảnh bán khỏa thân, trắng nõn và trẻ trung được đính kèm.
Lúc này, trong phòng tắm, Giang Duy lên tiếng gọi tôi : “Niên Niên, lấy giúp anh khăn tắm!”
Trong một khoảnh khắc, tôi thấy mình choáng váng, cho đến khi những giọt nước mắt lạnh giá lăn dài trên má tôi mới hoàn hồn nhận thấy chuyện gì vừa mới xảy ra, những ngón tay run run trượt lên, tôi thấy anh ta gọi người phụ nữ đó là “bé cưng của anh”.
Ở cái tuổi này, tôi đã nghĩ rằng anh ta không thích kiểu xưng hô sến sẩm như vậy nữa nhưng hóa ra không phải, anh ta vẫn thích nó, chỉ là không gọi tôi như vậy nữa mà thôi.
2
Giang Duy lẩm bẩm: “Sao em không lấy khăn cho anh, muốn lạnh c.h.ế.t anh à…”
Nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của tôi, như nhận thấy điều gì, anh ta nói đột ngột dừng lại, trầm mặc nói: “Niên Niên, không như em nghĩ đâu. Cô ấy chỉ là một thực tập sinh, đang cố gắng lấy lòng lãnh đạo thôi.”
Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Tôi lặng lẽ đứng dậy và bước vào phòng ngủ, kỳ thật loại chuyện này, đã sớm có manh mối rồi. Tôi biết, tôi biết hết.
Đó là chuyện từ mấy năm trước. Giang Duy uống say, thư ký đưa anh ta về. Anh ta gọi tôi nhưng cô thư ký rất thành thạo cởi giày và cởi nút cổ áo cho anh ta. Mồm cô ta gọi tôi là “Chị” nhưng ánh mắt không chút che dấu dành sự công kích cho tôi.
Tôi rót cho cô ta một ly nước và lịch sự đuổi cho cô ta rời khỏi nhà mình.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi ngồi bên cửa sổ với tâm trí tôi rối bời. Tôi biết họ chưa có gì, cùng lắm là họ chỉ mập mờ với nhau thôi.
Khi tôi đang mải mê suy nghĩ, Giang Duy tỉnh dậy. Là một người thông minh và nhạy cảm, anh ta nhận thấy sự khác lạ nên vùi đầu vào cổ tôi: “Niên Niên, em hãy tin anh, chúng ta đã bên nhau nhiều năm như vậy, anh biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.”
Tôi có tin tưởng anh ta không? Tôi muốn tin lắm nhưng sự ngờ vực trong tôi giống như nấm mốc mọc đầy rãnh nước, tôi không thể kiểm soát bản thân mình.
Lúc đó tôi gần như phát điên, tôi kiểm tra hành trình của Giang Duy, kiểm tra điện thoại của anh ta và tra hỏi anh ta khi tôi phát hiện bất cứ sự mập mờ nào. Cho đến một ngày, anh ta mệt mỏi nói với tôi trong ánh mắt đầy thất vọng: “Anh đã sa thải cô ta rồi, em còn định làm gì?”
Tôi đã sửng sốt trong giây lát, nhìn người phụ nữ trong gương tôi tự hỏi, đó có phải là mình không? Người phụ nữ đã mạnh mẽ đứng dậy không biết bao nhiêu lần vì bị cuộc đời này quật ngã đây sao? Tại sao tôi lại đầu bù tóc rối như vậy? Mặt mũi tô sao lại căng thẳng như kia? Tôi ôm mặt khóc mà không khóc nổi.
Giang Duy ôm tôi vào lòng, dịu giọng nói: “Niên Niên, em hãy tin tưởng anh?”
Sau đó, anh ta đã có thay đổi, thay vì tuyển thư ký nữ anh ta tuyển thư ký nam. Anh ta sẽ chủ động báo cáo lịch trình và cho tôi xem điện thoại của mình, thậm chí khi tôi sắp xếp một tai mắt vào công ty theo dõi anh ta, anh ta cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Mọi người đã bao giờ thử trao một nửa cuộc đời mình cho người khác bao giờ chưa? Còn tôi, tôi đã thử.
Tôi biết Giang Duy đã mười ba năm, một nửa cuộc đời đã qua của tôi đều có bóng dáng anh ta. Chúng tôi đã sớm tối cùng nhau trong mười năm. Tôi đã hứa sẽ cho anh ta một cơ hội nhưng bây giờ, cơ hội này không còn nữa.
Chúng tôi đã kết hôn được năm năm. Anh ta từng nói khi nào sự nghiệp thăng tiến sẽ tổ chức cho tôi một đám cưới hoành tráng, anh ta sẽ công bố cho cả thế giới biết rằng tôi là vợ và là người phụ nữ duy nhất của anh ta trong cuộc đời này.
Tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt hạnh phúc của anh ta khi nói những lời đó, cũng như tôi, anh ta đã rất mong đợi ngày kết hôn của chúng tôi. Nhưng ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Tôi hối hận rồi.