09.
Ta lẳng lặng ngồi trong phòng, nhìn đám lửa lớn dần bên ngoài.
Đến khi nghe tiếng gọi của gia đinh:
“Cô nương, bắt được rồi, bắt được rồi!”
Cửa phòng bị phá, Hội Xuân che chở ta chạy xuyên qua chỗ chưa cháy, thoát ra ngoài phòng.
Bên ngoài, gia đinh bắt được mấy tên sai vặt và nha hoàn.
Hai người trong số đó, một là nha hoàn thân cận của Hứa Diểu, một là sai vặt cận thân của Bùi Cảnh Du.
Trong tay bọn chúng vẫn còn cầm thùng dầu chưa tạt.
Bắt tận tay dây tận mặt.
Ta nhìn đám lửa nhỏ trong sân, khẽ mỉm cười.
“Nếu đã châm lửa rồi, thì đâu thể nào đốt mỗi một cái nhà của ta, đúng không?
Tối hôm đó, người trong hẻm Ô Y cháy lớn, lửa bốc lên thật cao.
Ta chọn lúc thế lửa lớn nhất, trét đầy tro than lên mặt lên người mình, gõ vang trống lớn bên ngoài nha môn.
Cáo trạng Bùi Cảnh Du ái thiếp diệt thê, cùng thiếp thất mưu hại chính thê, ý đồ chiếm đoạt gia sản của đích thê.
Ta quỳ trên đất, từng câu từng chữ đều khóc đến chân thật.
Ái thiếp diệt thê là tội lớn, thê tử cáo trạng trượng phu cũng là chuyện hiếm thấy trên đời.
Nhưng nhân chứng vật chứng có đủ.
Gia đinh của ta không chỉ bắt được phạm nhân phóng hoả, còn tìm được thức ăn bị bỏ thuốc mê trong bếp.
Chỉ trùng hợp là không ai ăn phải mà thôi.
Quan trọng hơn nữa là, ta là đích nữ của Trình Thái phó, còn Bùi Cảnh Du lại là tội nhân “ngỗ nghịch, bất hiếu”, “bất kính tiên hoàng” theo lời thánh thượng.
Điểm nghi vấn duy nhất, là đám cháy trong hẻm Ô Y.
Nếu nói Bùi Cảnh Du dẫn ái thiếp đi phóng hoả, thì đâu thể chỉ đốt mỗi một căn nhà của ta.
Phủ doãn giải thích thế này: Có lẽ là do hướng gió.
Phủ doãn cho ta và Bùi Cảnh Du một bức thư nghĩa tuyệt*.
*Có lẽ là thư đoạn tuyệt, có chức năng như ly hôn.
Bùi Cảnh Du bị xử bốn mươi gậy, bỏ tù một năm.
Hình phạt của Hứa Diểu còn nặng hơn.
Trong phủ nha, bọn họ đang chó cắn chó.
Một người nói mình bị người ta uy hiếp. Ả là thiếp thất của người ta, không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe lời trượng phu.
Một người khác thì nói mình không hề biết gì cả.
“Là do cô ta đố kỵ, nổi ý đồ xấu, nên kết bè kết lũ với gã sai vặt của ta, muốn mưu hại đương gia chủ mẫu. Những thứ gọi là lời khai kia, từng câu từng chữ đều là vu khống.”
Ta lạnh lùng nhìn bọn họ chó cắn chó.
Còn nhớ lúc Hoàng Giác Tự bốc cháy, Bùi Cảnh Du không để ý tới tính mạng bản thân, dù phải liều chết cũng muốn cứu cho được người trong lòng.
Ta cản gã một lần, gã oán ta cả đời.
Tới nay, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, gã cứu được người, cũng nếm được hậu quả do cứ khăng khăng làm theo ý mình.
Gã muốn người được người, nhưng lại oán giận lẫn nhau.
Trách móc lẫn nhau, công kích lấy nhau.
Hận không thể lấy mạng đối phương lót cho mình một con đường bình an.
Nhưng sao mà dễ dàng thế được?
Cuối cùng, ta vẫn cầu xin cho Hứa Diểu.
Thiếp thất mưu hại chủ mẫu, là tử tội.
Nhưng, ta vẫn còn một món quà tặng cho bọn họ mà.
–
Bùi Cảnh Du được đón về hẻm Ô Y.
Gã và Hứa Diểu mỗi người chịu bốn mươi gậy, mất gần nửa cái mạng.
Căn nhà ban đầu đã cháy sạch, gã chỉ có thể ở trong phòng hạ nhân.
Lúc gã hôn mê, ta ngồi bên mép giường.
Đợi gã tỉnh lại, sẽ đưa chứng cớ trong tay ra.
Là chứng cứ ta thu thập được mấy ngày nay, chứng minh trận hoả hoạn ở Hoàng Giác Tự kia là do Hứa Diểu tự biên tự diễn.
Nhưng có thế nào ta cũng không ngờ rằng, phản ứng đầu tiên sau khi gã tỉnh lại, là nhìn cái chân cụt và căn phòng nghèo rách trước mắt, tự mình lẩm bẩm:
“Chuyện này là sao… Ta… Sao ta lại ở chỗ này…”
10.
Bùi Cảnh Du sống lại.
Sống lại ngay thời điểm này.
Ta thấy gã cứ sờ cái ống quần trống rỗng, đau đến nhe răng trợn mắt vì những vết thương trên người.
Gã lẩm bẩm nói: “Chuyện gì thế, sao lại thế này?”
Một lúc lâu sau, gã mới ngẩng đầu nhìn ta, hỏi: “Thư Ý, lúc hoả hoạn ở Hoàng Giác Tự, cô không ngăn ta lại à?”
“Sao cô không ngăn ta lại?!”
Ta nhìn chằm chằm gã một lúc lâu, chợt cười, cũng ném những vật trong tay xuống.
Không cần nữa.
Đều không cần.
Ông trời đã dành cho gã sự trừng phạt tốt nhất trên đời rồi.
Giống cái câu “Nhân quả rõ ràng, báo ứng không sai” đời trước gã nói với ta sau khi ta chết.
Ta trở về nhà.
Lúc ta về, phụ mẫu đã đứng trước cửa chờ đón ta.
Mẫu thân rưng rưng nước mắt, phụ thân thì chắp tay sau lưng, nghiêm mặt bước tới.
“Đã nói Bùi gia kia không phải chỗ tốt để đi, kêu con đừng có gả qua, con vẫn không chịu nghe!”
Nhưng ta lại thấy đôi tay giấu sau lưng ông run nhẹ.
Cuối cùng, phụ thân vẫn thở dài, vờ như lơ đãng dụi mắt.
“Về là tốt, về là tốt rồi…”
“Tiểu tử Bùi gia kia lại dám làm vậy với con, ngày mai ta sẽ dặn người ngó chừng Bùi gia, không tin không tra ra bất cứ chuyện gì…”
Ta nhìn hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc của phụ thân, vẫn cầm lòng không đặng mà cười, cười một hồi lại cười ra nước mắt.
…
Nửa tháng sau, hẻm Ô Y lại có cháy.
Lúc đó, ta với Hội Xuân đang đi mua bánh ngọt ở Hạnh Hương trai. Muội ấy chợt ghé vào tai ta, nói nhỏ:
“Cô nương, nghe nói hôm qua hẻm Ô Y lại cháy lớn, thiêu chết một người luôn!”
“Vậy hả.”
Ta hơi ngẩn ra, gật đầu.
Phu xe đánh xe về phía trước, mới đi chưa được bao lâu đã đụng phải người.
Ta vén rèm lên nhìn thử, là Bùi Cảnh Du.
Một Bùi Cảnh Du ta chưa từng gặp bao giờ.
Gã không cài trâm búi tóc, tóc tai bù xù, ông tay áo bị lửa đốt mất một khúc, thế nhưng ánh mắt rất sáng, đầy vẻ cố chấp.
Phu xe xuống ngựa đuổi gã đi, nhưng gã lại sống chết không đi, thậm chí còn té nhào từ trên xe lăn xuống, nắm chặt dây cương.
Gã hô lớn: “Các người ai dám động vào ta, ta là Tuyên Đức Hầu phủ Thế tử, là Chiêu Võ Giáo uý do thánh thượng thân phong, các người dám phạm thượng…”
Vừa nói vừa nhìn về phía ta.
“Ý nhi, ta là Cảnh Du đây! Nàng yên tâm, người hại chúng ta đã chết, giữa hai ta không còn bất kỳ trở ngại nào nữa…”
Người xung quanh thổn thức:
“Người này là Tuyên Đức Hầu phủ Thế tử lúc trước đúng không? Trước kia ta còn thấy hắn cưỡi ngựa rong chơi, oai phong lắm mà, sao mới còn trẻ đã…”
“Ôi, Tuyên Đức Hầu Thế tử cái gì! Một tên tội nhân ngỗ nghịch, bất kính tiên hoàng thôi. Cũng không biết gây ra nghiệt gì, mà giờ tới đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa…”
Hội Xuân bực mình lấy bánh ngọt đập gã, còn kêu hạ nhân bịt miệng gã lại.
“Ta nhổ vào! Lưu manh ăn mày ở đâu ra, còn dám nói mấy lời ô uế vậy nữa!”
Ta vội bắt lấy tay muội ấy:
“Rồi rồi, đừng lãng phí đồ ăn.”
Rồi lại nhét một miếng bánh vào miệng Hội Xuân:
“Ngon không?”
Muội ấy sửng sốt, cười khoe tám cái răng:
“Ngon lắm!”
“Vậy mình về đi, phụ thân mẫu thân còn đang ở nhà chờ kìa.”