Luật Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 1


Ta gặp hắn, người nam nhân ven đường đó, là khi thị nữ của ta phát hiện ra.

Nhìn tình hình lúc đó, hắn chắc chắn sắp chết.

Thanh Đào, người luôn đoan trang, cẩn trọng, bỗng nhiên kéo tay ta nói:

“Tiểu thư, người kia thật đáng thương.

“Người từ bi, cứu hắn ta đi.”

Trong lòng ta lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Thứ nhất, hắn còn chưa xác định là c.h.ế.t hay sống, nàng ta đã vội vàng nói muốn cứu.

Vội vàng như vậy, hoàn toàn không giống với Thanh Đào trầm ổn ngày thường.

Thứ hai, ta là nữ tử chưa xuất giá, lỗ mãng ra tay cứu giúp một người nam nhân.

Bên ngoài người ta sẽ đồn đại khó nghe đến mức nào.

Thanh Đào là thị nữ trung thành nhất bên cạnh ta.

Không thể không nghĩ đến vấn đề này.

Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất.

Ta chợt nhớ đến mảnh giấy mà mẫu thân ta để lại trước khi chết.

Trên mảnh giấy, chi chít những câu chữ mà ta không hiểu.

Nhưng ở mặt trên cùng, dòng đầu tiên chính là:

【Cấm nhặt nam nhân ven đường, đặc biệt là nam nhân bị mất trí nhớ.

【Nếu đã lỡ nhặt, hãy nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

【Nếu không tự gánh lấy hậu quả。】

Ta còn chưa hết bàng hoàng.

Thanh Đào đã nhảy xuống khỏi kiệu.

Nhanh chóng chạy về phía người nam nhân đó.

“Tiểu thư, người này thật tuấn tú.”

Giọng nói của Thanh Đào vừa kinh ngạc vừa tràn đầy yêu thương.

“Nô tỳ sống đến chừng này tuổi.

“Chưa từng thấy nam nhân nào anh tuấn như vậy!”

Nghe vậy, ta hơi nhíu mày.

Quang minh chính đại thân cận với một người nam nhân xa lạ trước mặt mọi người.

Còn khen ngợi dung mạo của hắn.

Hành động lỗ mãng như vậy, thật sự là Thanh Đào mà ta quen biết sao?

Ta không khỏi nhớ lại ngày mẫu thân ta rời đi.

Người đời đều nói, mẫu thân ta là kẻ điên.

Không chỉ không biết tam tòng tứ đức, không hiểu cách làm thê tử, dạy con.

Còn ra ngoài xuất đầu lộ diện.

Giống như nam nhân, buôn bán kiếm tiền.

Thậm chí còn cổ súy nam nữ bình đẳng.

Nói những lời hoang đường như phụ nữ cũng có thể sống tốt mà không cần dựa vào ai.

Bà nói như vậy, cũng thật sự làm như vậy.

Mẫu thân ta là người lợi hại nhất trên đời.

Chỉ bằng nỗ lực của bản thân, chịu đựng sự chế giễu, chỉ trích của người đời.

Trở thành người giàu nhất vùng.

Trước khi qua đời, bà để lại cho ta gia sản kếch xù.

Cùng một mảnh giấy viết đầy chữ.

Nhưng nội dung trên mảnh giấy quá kỳ quái.

Nào là “xuyên sách”, “nữ chính truyện ngược”, “hào quang nhân vật chính”.

Đều là những từ ngữ mà ta chưa từng thấy.

Lúc đó, ta đầy nghi hoặc hỏi mẫu thân, đây là ý gì.

Bà khẽ cười, giọng điệu rất bình tĩnh.

Nhưng lời bà nói ra, lại khiến ta ngây người.

“Chiêu Nhi.

“Nếu mẫu thân nói, thế giới này là một cuốn sách.

“Còn con là nữ chính trong sách.

“Con sẽ thế nào?”

Ta ngây người.

Ta biết sách, người bên cạnh từng đọc cho ta nghe.

Đều là viết về những tiểu thư khuê các xinh đẹp, hiền thục.

Cùng những chàng thư sinh nghèo khó nhưng tài hoa hơn người, viết nên câu chuyện tình yêu.

Mẫu thân nói, ta là nữ chính trong sách.

Chẳng lẽ sau này lớn lên, bà sẽ gả ta cho một chàng thư sinh nghèo sao?

Nhưng ta không muốn.

Ta không nỡ buông bỏ gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị trong nhà.

Chuyển sang mặc áo vải thô, ăn rau dại trong rừng.

Ta cũng không nỡ từ bỏ việc được thị nữ hầu hạ, không bị những chuyện vụn vặt làm phiền, sống một cuộc sống nhàn hạ. Chuyển sang làm thê tử, dạy con, giặt giũ, nấu nướng, hầu hạ người khác.

Càng không nỡ rời xa mẫu thân, rời xa nhà.

Từ bỏ những việc muốn làm, từ bỏ làm “Yến Chiêu”.

Rồi trở thành “thê tử” của ai đó, “con dâu” của ai đó, “mẫu thân” của ai đó.

Ta bất an nói ra suy nghĩ của mình cho mẫu thân nghe.

Bà cười đến mức gập cả người.

“Được, được…

“Không uổng công mẫu thân dạy dỗ con bao nhiêu năm, cũng có chút thành tựu!”

Mẫu thân hôn chụt một cái lên trán ta.

Lại xoa xoa đầu ta nói:

“Cuốn sách mẫu thân nói không giống với những cuốn con thường nghe.

“Đây không phải là câu chuyện tình yêu, mà là truyện kinh dị.”

Truyện kinh dị?

Mặt ta càng thêm trắng bệch.

Lập tức nhớ đến những câu chuyện đáng sợ mà mẫu thân thường kể.

Nào là tiên nữ bị tên trộm cắp quần áo.

Nàng tiên ốc bị nam nhân nô dịch.

Tiểu thư nhà giàu chỉ biết đào rau dại mà sống.

Mỗi lần, mẫu thân đều vẻ mặt đau buồn nói:

“Từ đó về sau, nàng ta sống trong nước mắt, chịu đựng đau khổ.”

Còn dọa ta:

“Mờ mắt vì tình, không biết nhìn người, thấy nam nhân là muốn bám vào.

“Kết cục chính là một tay dắt trâu già, một tay đào rau dại.

“Trước n.g.ự.c ôm một đứa, sau lưng cõng một đứa.

“Sáng sớm phải dậy nấu cơm cho cả nhà.

“Tối còn phải quỳ xuống rửa chân thúi cho nam nhân.”

Hù dọa ta đến mức ngất xỉu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.