Muội muội cùng người khác lén lút tư thông, chiếc khăn tay rơi tại hiện trường.
Để che giấu chân tướng, nàng vu oan cho một thư sinh nghèo là kẻ khinh bạc mình, rồi đ/ánh g/ãy đôi chân của chàng.
Ta không nỡ nhìn cảnh ấy, lén mời đại phu chữa trị cho thư sinh, lại tặng thêm ngàn lượng bạc.
Sau này, thư sinh đỗ đạt cao, trở thành trọng thần của triều đình, đến nhà cầu hôn ta.
Ta cứ ngỡ rằng, đây là mối lương duyên trời định.
Nhưng rồi, vào ngày muội muội bị phu quân say rượu đ/ánh đ/ập đến ch//ết, sau khi ngồi lặng một đêm, chàng b/óp c/ổ ta, nói rằng:
“Nếu ban đầu không phải ngươi nhiều chuyện.Ta và Dung Dung đã sớm bên nhau rồi.Chính ngươi đã hại c.h.ế.t nàng.”
Chàng hận ta th/ấu x/ương, trăm phương ngàn kế h/ành h/ạ ta.
Sau khi bị r/út hết mười móng tay, g/ãy cả đôi chân, ta ch/ết cóng trong một đêm tuyết.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở lại ngày mà muội muội tư thông với người kia.
1
“Tại sao khăn tay của tiểu thư nhà ta lại ở trong tay ngươi?”
“Ta hiểu rồi!”
“Nhất định là ngươi, tên hèn hạ này, đã trộm khăn tay, muốn nhân cơ hội làm nhục danh tiết của tiểu thư!”
Trong bữa tiệc, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Hồng Ngọc, nha hoàn thân cận của Lục Thi Dung, chỉ vào mũi Cố Ninh Thành mà mắng lớn:
“Tên vô lại này chẳng bằng loài súc sinh.”
“Mà cũng dám tự xưng là tài tử ư? Ta khinh!”
Lục Thi Dung, mắt ngấn lệ, sụt sùi nói:
“Tên này trước kia đã muốn làm nhục ta.Thấy ta không chịu, hắn liền dùng thủ đoạn hèn hạ này để bôi nhọ thanh danh của ta. Hôm nay nếu không g.i.ế.c tên vô lại này, thực khó mà xóa tan mối hận trong lòng ta! Phụ thân, người nhất định phải làm chủ cho ta.”
Nói những lời này, tóc mai của Lục Thi Dung hơi rối, khuôn mặt đỏ bừng, trên người áo xiêm cũng có nhiều nếp nhăn.
Những người có chút hiểu biết đều không khó đoán được chuyện đã xảy ra không lâu trước đó.
Tuy nhiên, Lục Thi Dung là nhị tiểu thư của phủ Thượng thư, dòng dõi chính thống.
Còn Cố Ninh Thành, chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo vào kinh ứng thí.
Do có chút tài danh nên mới được mời đến dự tiệc ở phủ Thượng thư.
Dù ai nấy trong lòng đều đoán ra chân tướng sự việc.
Nhưng không ai ngu ngốc đến mức vì một thư sinh nghèo mà chống đối lại phủ Lục.
Cố Ninh Thành trăm miệng cũng không thể biện bạch.
Còn phụ thân ta thì đã nổi giận đùng đùng.
Ông phất tay, lập tức có mười mấy gia đinh khỏe mạnh xông lên.
Cố Ninh Thành bị lôi ra ngoài.
Tiếng đòn roi rơi trên da thịt, hòa lẫn với tiếng kêu đau đớn bị đè nén.
Kiếp trước, khi còn là một tiểu thư kiều diễm, ta nghe vậy chỉ cảm thấy không đành lòng.
Nhưng giờ đây, ta lại cảm thấy không nói nên lời!
“Thanh Nguyệt.”
Ta mỉm cười, thì thầm vào tai nha hoàn thân cận:
“Bảo những người đang hành hình trong viện. Tên này trộm khăn tay của nhị muội, quả thực đáng ghét. Hỏi xem hắn dùng tay nào nhặt khăn, hãy đánh gãy bàn tay đó cho ta!”
2
Nửa canh giờ sau.
Cố Ninh Thành đã thành một thân thể đầy m.á.u me, bị ném ra ngoài.
Các khách mời cũng bàn tán thì thầm mà rời đi.
Khi rời đi, trong mắt ai cũng mang theo nụ cười chế giễu.
Nhị tiểu thư của phủ Thượng thư chưa xuất giá đã qua lại không rõ ràng với Tấn Vương.
Chuyện này ở kinh thành, ai nấy đều biết rõ.
Phụ mẫu lại không để tâm.
Họ vội vã đến bên muội muội, hỏi:
“Sao rồi, có lấy được Tấn Vương không?”
“Nếu có thể kết thân với Tấn Vương điện hạ, dù chỉ là một trắc phi. Thì nhà họ Lục chúng ta có gì mà lo sau này!”
Lục Thi Dung cười đắc ý nói:
“Cha, mẹ, hai người yên tâm.”
“Tấn Vương điện hạ đã đồng ý với con rồi, không lâu nữa sẽ vào cung xin chỉ. Sắc phong con làm Tấn Vương phi!”
Cha mẹ nghe xong liền vui mừng khôn xiết.
Vừa khen nàng hiểu chuyện lại biết điều, vừa sai người đưa đủ thứ kỳ trân dị bảo đến viện của nàng.
Trên mặt Lục Thi Dung càng thêm đắc ý.
Khi nhìn về phía ta, lại thêm vài phần ác ý.
“Tỷ tỷ yên tâm, đợi muội gả vào Tấn Vương phủ. Nhất định sẽ nhờ Tấn Vương xem giúp, dưới trướng của ngài có người hầu nào xuất chúng. Chắc chắn sẽ giúp tỷ tìm một mối tốt!”
Kiếp trước, khi nghe Lục Thi Dung nói những lời này, ta nổi giận lôi đình.
Đường đường là đại tiểu thư của phủ Thượng thư lại đi lấy kẻ hầu, Lục Thi Dung rõ ràng là cố tình sỉ nhục ta.
Kết quả lại bị cha mẹ trách mắng, nói không bằng muội muội hiền lành hiểu chuyện.