Hướng lang quân, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa?
Ta ngồi ở phía dưới, còn phía trên là phụ thân và kế mẫu của ta.
Thiên tai nhân họa, dân chúng lầm than.
Dịch bệnh, binh đao loạn lạc, hạn hán, nạn châu chấu. Hoàng đế trong thành vẫn chìm đắm trong cấm cung, tìm kiếm tiên dược. Trong thời buổi loạn lạc này, ta chẳng còn tâm trí làm lễ cập kê, chỉ tổ chức một bữa tiệc gia đình đơn giản cùng với phụ mẫu và các huynh đệ tỷ muội.
Dẫu rằng đơn sơ, dẫu rằng chỉ có người nhà bầu bạn, dẫu rằng chỉ có kế mẫu vấn tóc cho ta, nhưng cũng là lễ cập kê của ta. Hắn đột nhiên đến, không có lễ vật, lời lẽ lại chẳng hay, vừa mở miệng đã muốn từ hôn. Dù ta đã được phu tử dạy dỗ phải giữ tâm bình lặng trước mọi vinh nhục, nhưng lúc này cũng không thể kìm nén cơn giận.
Ta nhìn phụ thân, người lặng lẽ nhìn ta, đích trưởng nữ của người bị sỉ nhục, trong mắt người chỉ là một màn kịch hay.
Ta bất giác mỉm cười, nói: “Lần này Hướng công tử đến thăm, đã thông báo với ‘lệnh tôn, lệnh đường*’ chưa?”
*Lệnh tôn, lệnh đường: là cách gọi kính trọng trong văn phong cổ trang, thường được dùng để chỉ cha mẹ của người đối diện.
Khuôn mặt trắng trẻo của Hướng tam lang đỏ lên, nhìn kỹ chút thấy cả cổ cũng đỏ.
“Đương nhiên là đã thông báo!”
Giọng hắn to lên vài phần.
Chỉ là sự mạnh miệng mà thôi, ta cũng có thể nghe ra sự yếu đuối trong lời hắn, phụ thân ta làm sao không nhận ra?
Đệ đệ ta, A Phan, đột ngột đứng dậy, nhưng lại bị huynh trưởng ta giữ lại.
Hiện giờ phụ mẫu đều có mặt, sao có thể đến lượt đệ ấy lên tiếng.
Ta hành lễ với Hướng tam lang, sau đó quay sang hạ lệnh cho gia nhân. Gia nhân mang đến bút mực cho ta, cùng với một chiếc hộp báu.
Ta vốn không thích tập viết, nhưng phu tử vì muốn rèn luyện tính cách của ta, nên ép buộc ta ngày ngày sao chép kinh thư, nhờ vậy mà luyện được nét chữ tốt. Cũng nhờ phu tử dạy bảo, nếu không hôm nay dù chẳng ai xem nhưng chữ xấu thì cũng thật mất mặt.
Bút mực đã sẵn, ta viết một bức thư từ hôn trao cho hắn, kèm theo tín vật đính hôn.
Hướng tam lang không ngờ mọi việc lại diễn ra nhanh chóng như vậy, đôi mày thanh tú lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn lúng túng không biết làm sao, ta gọi gia nhân, chỉ vào hắn mà nói: “Đuổi ra ngoài!”
“Mạnh Ngọc, nàng—”
Công tử Hướng Kha của nhà họ Hướng ở Vĩnh Nguyên, phong thái như ngọc, phiêu dật như tiên. Tên tuổi và tài hoa của hắn truyền khắp phố phường, thầm thì trong các khuê phòng, lưu luyến tại chốn lầu xanh, nhưng chưa từng nghĩ rằng có ngày mình bị người ta cầm chổi đuổi ra ngoài.
Ta khoác áo choàng màu đỏ thắm, lặng lẽ đứng trước cửa, nhìn người ta chỉ trỏ vào vị lang quân danh tiếng của Vĩnh Nguyên, nhìn tay hắn run rẩy, tuyết rơi trên người hắn, hòa lẫn với bùn đất, làm bẩn bộ y phục lụa trắng tinh khiết.
Ta nói: “Hướng tam lang, nhà họ Hướng và nhà họ Mạnh vốn có giao hảo, từ khi còn bé đã định thân cho ta và ngươi. Theo lý thì chúng ta sẽ thành hôn vào tháng ba. Hôm nay là lễ cập kê của ta, ngươi vô cớ đến đây, không có thiệp mời, cũng không có lễ vật, chỉ mở miệng đòi từ hôn. Nhà họ Mạnh ta tự thấy không thiếu lễ nghĩa, dám hỏi lang quân, cớ sao lại sỉ nhục Mạnh gia ta như vậy?”
Sắc mặt Hướng Kha dần dần tái nhợt, ta nghi ngờ mình nhìn nhầm, hắn vốn đã trắng trẻo, không giống ta, thường ngày luyện tập cung mã, đứng cạnh hắn càng tỏ rõ sự nữ tính của hắn.
Hướng Kha khẽ nói: “Ta không biết hôm nay là lễ cập kê của nàng, ngày khác sẽ đến tạ lỗi.”
Ta hỏi: “Còn ba tháng nữa là thành hôn, ngươi muốn từ hôn với ta, là vì trong lòng đã có người khác?”
Hắn không trả lời, ánh mắt hướng về phía sau ta.
Ta bình thản nhìn hắn, nói: “Nhà họ Hướng cao quý, ta không dám trèo cao, mong rằng ngươi thông báo với lệnh tôn lệnh đường, đừng làm rối loạn tiền đồ của nữ nhi nhà họ Mạnh.”
Gia nhân dâng lên chiếc hộp báu đựng tín vật đính hôn của chúng ta, vốn do mẫu thân ta bảo quản, sau khi mẫu thân qua đời, ta là người giữ gìn chiếc hộp đó.
Ta ném chiếc hộp, đập vào trán hắn, ta đã giảm bớt lực nhưng cũng làm trán hắn chảy máu, trông càng thêm nhếch nhác.
Cánh cửa phủ nặng nề đóng lại, ta quay người, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của muội muội cùng cha khác mẹ.
Hướng Kha gây ra chuyện này, đã hoàn toàn phá hỏng bầu không khí buổi lễ cập kê của ta. Ta mời mọi người vào tiệc, trời lạnh buốt, sợ rằng thức ăn sẽ nguội, nhưng muội muội cùng cha khác mẹ của ta, A Linh, lại quỳ dưới hành lang, không chịu đứng dậy.
Sinh mẫu của nàng, Tống thị, hôm nay đã chứng kiến toàn bộ sự việc, đương nhiên biết rõ sự bất thường của con gái mình, cũng vội vàng quỳ xuống, sợ rằng ta sẽ trút giận lên con gái bà ta.
Ta biết, bà ấy sợ ta!
Tỷ muội trong nhà, cớ gì lại như vậy?
Phụ thân ngồi xuống, hỏi muội muội đang quỳ: “Con quỳ ở đây làm gì?”
A Linh cúi đầu trước phụ thân, nói: “Phụ thân, con có tội, hôm nay Hướng tam lang từ hôn sỉ nhục A tỷ, đều có liên quan đến con.”
Phụ thân chỉ ừ một tiếng, không nhìn thấu được ông đang nghĩ gì.
A Linh nói: “Khi A tỷ và nhị huynh chưa về nhà, Hướng lang quân thường đến nhà tìm đại huynh đọc sách, do A tỷ không có mặt, lang quân mới đến, nên tưởng con là A tỷ. Sau đó thường xuyên đến phủ, cùng đệ đệ muội muội chơi đùa. Con ngày trước chỉ nghĩ hắn ta vì A tỷ mà đối tốt với con và đệ muội, không ngờ nửa tháng trước, hắn…”
Nói đến đây, dường như không thể nói tiếp, A Linh che mặt khóc nức nở.