1
Ta cứng đờ ở cửa một lúc lâu không nhúc nhích.
“Tân nương tử” hẳn là một người nóng tính, trực tiếp tự vén khăn che đầu.
Nến cháy lay động, ta còn chưa kịp nhìn rõ mặt, đã luống cuống tay chân đóng cửa lại, tuyệt đối không thể để người khác biết, ta được ban cho một “Bảo bối” như thế này.
Ta dựa lưng vào cửa, nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng nhìn chằm chằm vào người trên giường, hỏi: “Ngươi… ngươi là người nhà nào…”
Dù người ngồi trên giường xuyên mũ phượng khăn quàng vai, ta cũng muốn giả vờ mù nhưng nhìn người trước mặt mắt sáng mày rậm, ngồi đó oai phong lẫm liệt, chữ “Cô nương” quả thực rất khó nói ra khỏi miệng.
Người kia nhàn nhạt mở miệng: “Nô gia là người nhà họ Tiêu, tên Tiêu Hạc Trọng.”
Nói xong, hắn bắt đầu cởi bộ đồ cưới rườm rà trên người.
Ta trợn tròn mắt, vội vàng nắm lấy cổ tay hắn trước khi hắn ” thẳng thắn” với ta, ngăn cản hành động của hắn:
“Ngươi… ngươi…”
Ta ấp úng mãi nhưng vẫn không nói nên lời.
Điều này đã vượt quá khả năng suy nghĩ của ta.
Khác nghề như cách núi, lão hoàng đế không lo phê tấu chương, lại học làm bà mối, loạn điểm uyên ương.
Ta rất muốn biết, lão hoàng đế đã làm thế nào để có được một bộ óc kinh thế hãi tục như vậy.
Tiêu Hạc Trọng cong môi, tự giễu: “Là nô gia nóng vội rồi, đáng lẽ phải hầu hạ tướng quân thay đồ trước mới phải.”
Vì vậy, hắn liền đổi hướng những ngón tay thon dài của mình bắt đầu cởi thắt lưng của ta.
Ta lập tức ra tay, một tay ngăn hắn cởi quần áo của ta, một tay ngăn hắn cởi quần áo của mình.
Trán ta bắt đầu đổ mồ hôi như suối: “Cô… phu… phu nhân, chúng ta, chúng ta.” liếc mắt nhìn chiếc cốc rượu trên bàn, ta vội nói: “Còn chưa uống rượu giao bôi!”
Cách rất gần, Tiêu Hạc Trọng gần như áp sát mặt ta đứng dậy.
Ta ngẩng đầu nhìn người cao hơn ta một cái đầu, lần đầu tiên có ý muốn chạy trốn.
Ta bị hắn nửa kéo nửa lôi đến trước bàn.
Tiêu Hạc Trọng rót hai chén rượu, đưa cho ta một chén, còn không quên thúc giục: “Mau uống, uống xong thì làm việc.”
Nhìn vào ánh mắt liều chết của hắn, ta cảm thấy hắn muốn làm không phải là việc, mà là muốn làm ta.
Uống xong rượu, Tiêu Hạc Trọng nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, ta muốn ngăn cản cũng không kịp.
Hắn từ từ tiến lại gần, sắc mặt tối sầm: “Tướng quân, đêm đã khuya, hãy đi ngủ thôi.”
Đi ngủ? Ngủ cái gì?
Cứu mạng!
Tuân theo nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau ắt sẽ gặp nạn.
Ta nhanh hơn hắn một bước xông tới, muốn chế ngự hắn.
Tiêu Hạc Trọng không kịp phản ứng, ôm ta lảo đảo ngã về phía sau.
Ta vội vàng đưa tay muốn kéo hắn, trong lúc hoảng loạn đã kéo rách áo trong của hắn, khiến hắn bị lột sạch.
Tiêu Hạc Trọng càng vội hơn, đôi mắt sáng như sao giận dữ trừng trừng, nắm đấm to như vậy, không nói hai lời đã đấm tới.
Một cú đấm này, không có kỹ thuật, chỉ toàn là tình cảm.
Hai tiếng rên rỉ.
Hắn ôm đầu, ta ôm mắt, ngồi dậy.
Ba mắt nhìn nhau, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tiêu Hạc Trọng ngẩn người: “Ngươi… sao ngươi không né? Ngươi không phải là tướng quân sao?”
Ta đột nhiên buông tay, để lộ quầng mắt thâm tím:
“Ta là tướng quân chứ không phải thần tiên, gần như vậy, nắm đấm của ngươi lại nhanh như thế, ta làm sao né được?”
Nhìn yếu đuối như Lâm Đại Ngọc nhưng khi giơ nắm đấm lên, lại giống hệt Lỗ Trí Thâm nhổ liễu.
Tiêu Hạc Trọng tự biết mình có lỗi, ấp úng nói: “Ai bảo ngươi lột quần áo của ta?”
Má hơi đau, ta nhăn nhó, tức giận, cũng không giải thích, cứng cổ nói: “Đã bái đường, đã uống rượu, ngươi là vợ ta, ta không thể lột quần áo của ngươi sao?”
Khuôn mặt Tiêu Hạc Trọng lúc trắng lúc đỏ, trắng là vì tức giận, đỏ cũng là vì tức giận.
Hắn cũng không quan tâm đến quần áo nữa, nhắm mắt nằm thẳng trên giường, ra vẻ mặc người xâu xé.
Nhìn hàng mi run rẩy của hắn, trong lòng ta bỗng thấy không thoải mái, hắn là một người nam nhân, gả cho ta, một “Đoạn tụ”, chắc chắn không phải tự nguyện.
Ta đưa tay kéo áo cho hắn.
Hắn khó hiểu nhìn lại.
Ta ôm quầng mắt thâm đen đi về phía giường thấp bên cạnh, không vui nói: “Lộ rốn mà ngủ…”
* Trong văn hóa Á Đông, có quan niệm rằng rốn là một vùng nhạy cảm và việc để hở rốn khi ngủ có thể gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, như dễ bị cảm lạnh hoặc đau bụng. Vì vậy, câu này có thể được sử dụng để chỉ trích hoặc nhắc nhở ai đó về việc che kín rốn khi ngủ để bảo vệ sức khỏe.
Bỗng bị vấp phải quần áo trên sàn.
“Ngươi bị tiêu chảy à?!”
Tiêu Hạc Trọng vẻ mặt kỳ lạ: “Sao không ngủ trên giường?”
Ta cũng không mở mắt: “Sợ nửa đêm ngươi tỉnh dậy đá vào mặt ta.”
“Ngươi lên giường ngủ đi.”
Ta lật người, tiếp khách cả ngày, dựa vào gối là mệt mỏi ập đến.
Ta nói bừa: “Mau ngủ đi, coi như ta thương lão bà.”
Nửa đêm, ta bị một trận tiếng sột soạt đánh thức, mở mắt ra liền thấy Tiêu Hạc Trọng không biết đang làm gì trên đầu ta.
Ánh trăng như nước, chiếu xuống khuôn mặt hắn một bóng đen, thật là… kinh hoàng.
Ta giơ tay che mắt bị hắn đấm, nghĩ lại không đúng, lại che mắt bên kia.
Trong lúc luống cuống, ta nhắm mắt hét lớn:
“Đừng đánh vào mặt ta!”
Ngày mai ta không còn mặt mũi nào để gặp người.
Tiêu Hạc Trọng giật giật khóe mắt, đột nhiên trùm chăn trong tay lên đầu ta:
“Lạnh chết ngươi luôn cho rồi!”
Một trận giãy giụa, Tiêu Hạc Trọng lên giường đắp chăn.
Ta cẩn thận thò đầu ra, liếc nhìn bóng lưng tức giận trên giường, lại nhìn chăn trên người, nhỏ giọng nói với bóng lưng đó: “Nhớ đắp kín rốn.”
Nắm đấm Tiêu Hạc Trọng đặt bên hông đột nhiên siết chặt.
Ta giật mình, ôm mặt chui vào chăn.
2
Thế lực trong triều đình đan xen phức tạp, thái tử và ngũ hoàng tử địa vị ngang nhau.
Cha ta là người của thái tử, còn cha của Tiêu Hạc Trọng thì đứng về phía ngũ hoàng tử.
Lão hoàng đế ban mối hôn sự này, quả thực là một cái ” Gậy quấy phân heo”, chỉ sợ hai bên ngủ quá thoải mái.
Dù sao thì nếu các đại thần cứ bình an vô sự quá lâu thì ý định của họ, có thể sẽ nhắm đến ngai vàng.
Vì tầng quan hệ này, ta không muốn đến Tiêu gia lắm.
Nhưng, để không để người ngoài coi thường Tiêu Hạc Trọng thì ta vẫn phải đến.
Vì trên mặt có thương tích, ta đã trì hoãn mấy ngày mới cùng hắn về nhà.
Đến Tiêu gia, vừa vào cửa, Tiêu Hạc Trọng đã bị người hầu gọi đi, không biết đi đâu.
Vừa khéo, ta có vài chuyện muốn nói với cha hắn, Tiêu Hạc Trọng ở đây, rất bất tiện.
Ta đã nghĩ ngay từ đầu, lão hoàng đế dù có bất chính đến đâu, cũng không thể đưa một nam nhân vào phủ của ta, vì vậy, ta đã cho người âm thầm điều tra chuyện này.
Ta ngồi trong phòng khách, vuốt ve mép tách trà, nghĩ đến tin tức mà thuộc hạ đưa tới sáng nay.
Hóa ra từ đầu, người phải gả cho ta, là tiểu thư nhà họ Tiêu, Tiêu Vân Dao.
Chỉ là nàng không muốn, mà phu nhân Tiêu gia lại nghe nói ta thích nam phong, liền dùng chuyện không chôn cất mẹ Tiêu Hạc Trọng để uy hiếp hắn, nhét đứa con trai thứ không được sủng ái của tiểu thiếp vào kiệu hoa.
Nhìn Tiêu gia gia chủ đang ngồi uống trà, Tiêu Như Lâm, ông ta không hề có chút chột dạ hay hoảng loạn nào.
Rõ ràng là ông ta biết, ta đã biết chuyện thế thân.
Ta lười nói nhảm với ông ta: “Cạch” một tiếng đặt tách trà xuống, lạnh lùng nói: ” Thay xà đổi cột, đây là tội khi quân, Tiêu Thượng thư thật to gan.”
Tiêu Như Lâm cười nhạt, không hề để tâm: “Lời của Hầu gia, lão thần không hiểu, bệ hạ chỉ biết nhà họ Tiêu có một cô con gái được gả cho Hầu gia, chứ không biết là ai, chuyện mà ngay cả hoàng đế cũng không biết thì làm sao có thể nói là khi quân?”
Ông ta trực tiếp chọc ta tức cười:
“Ông bị mù à? Tiêu Hạc Trọng là nam nhân!”
“Hầu gia vẫn nên coi hắn là nữ nhân thì tốt hơn.” Tiêu Như Lâm gạt gạt bã trà trên mặt nước: “Cho dù Hầu gia có cáo đến trước mặt bệ hạ thì bất quá cũng chỉ chết một đứa con thứ là Tiêu Hạc Trọng mà thôi.”
Ta nheo mắt lại, ông ta dám vênh váo trước mặt ta, chỉ vì ông ta có ngũ hoàng tử chống lưng.
Thấy ông ta không coi Tiêu Hạc Trọng ra gì, trong lòng ta bỗng dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Cha ta thường nói, giao tiếp với văn nhân phải biết lễ thủ tiết, nếu không, chúng sẽ viết vài bài văn chua ngoa, có thể bịa đặt chết ta, một võ tướng đầu óc đơn giản.
Ta hít sâu một hơi, nhịn xuống sự bốc đồng muốn mắng chửi:
“Bạc tình bạc nghĩa như vậy, sách thánh hiền của ông đều đọc vào bụng chó rồi sao? Dù sao thì hắn cũng là con trai ông!”
Mặt Tiêu Như Lâm tái mét, những nếp nhăn trên mặt run rẩy:
“Đứa con thứ đó nam không ra nam, nữ không ra nữ, bôi son trát phấn, giống hệt nữ nhân, chẳng lẽ tướng quân không thích sao?”
“Thích cái đầu ông!” Ta đập mạnh tay xuống bàn, nước trà bắn tung tóe, đổ mất nửa tách: “Ta tưởng ông dùng não để nói chuyện với ta, không ngờ, ông căn bản không có não!”
Ta đứng dậy đi ra ngoài, sợ nếu ở lại thêm thì ấm trà trên tay sẽ bay thẳng vào mặt ông ta.
Ta có thể tưởng tượng được, trước đây Tiêu Hạc Trọng sống ở nhà họ Tiêu, đã trải qua những ngày tháng như đi trên băng mỏng, mưa gió bão bùng như thế nào.
Ta không thèm nhìn khuôn mặt hôi hám như giẻ lau chân của Tiêu Như Lâm.
Ta lớn tiếng nói: “Tiêu Hạc Trọng đâu? Ta muốn đưa hắn về nhà!”
Cái nhà nát này có gì mà phải về? Một lão già mất trí như vậy, không gặp cũng được!
Những người hầu đều cúi đầu, im lặng không nói, trong lòng ta dâng lên một dự cảm không lành, túm lấy cổ áo của một người trong số họ, quát lớn: “Tiêu Hạc Trọng ở đâu?”
Trải qua nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, trên người ta mang theo mùi máu tanh, trực tiếp dọa cho gã sai vặt này không nói nên lời.
Ta ghét bỏ ném hắn xuống, tự mình đi từng sân tìm.
Đến một sân, cửa đẩy không ra, bên trong truyền ra giọng nói mơ hồ của một người phụ nữ:
“Ngươi tưởng rằng đã trèo lên được giường của Hầu gia thì có thể thể hiện sắc mặt với ta sao? Chỉ là một tiện thiếp mà thôi, cho dù ta có bán ngươi vào Nam Phong quán, cũng sẽ không có ai quản ngươi đâu…”
“Người đâu, lột sạch hắn ra cho ta!”
Nghe vậy, ta trực tiếp đá một cước, cả cửa lẫn khung cửa bay ra xa hai trượng, làm cho cả sân người kinh ngạc nhìn về phía cửa.