17
Quãng đường của ta và Tạ Trường Từ nhanh hơn vì ta có thể quang minh chính đại hóa yêu trước mặt hắn.
Dù sao thì bốn chân chạy nhanh hơn hai chân, hắn ngồi trên lưng ta, vết thương cũng dễ dưỡng hơn.
Đến nơi giao giới giữa tiên và phàm, chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày Tiểu Hoa bị phong ấn.
Ta hóa thành hình người, đi đến bên cạnh hắn.
“Ngươi nói, trong thời gian truy sát ngươi, những môn phái đó cũng nội đấu với nhau?”
Hắn gật đầu, rất tự nhiên nắm tay ta, lúc này đang là tiết Thất tịch ở phàm gian, có không ít đôi tình nhân đến chùa cầu nguyện, hai ta lẫn vào giữa, đúng là giống như một đôi tình nhân bình thường.
“Lúc truy đuổi ta đến Linh Lan sơn, ta đã nhận ra, lúc đó cho dù ta có mạnh đến đâu thì cũng không thể giết nhiều người đến mức thây nằm khắp nơi như vậy.”
“Hừ, ta không ngại bọn họ đổ thêm tội cho ta, chỉ không ngờ trận pháp còn chưa bày ra, những người đó đã mưu cầu thế lực phát triển sau này.”
“…… ”
Thực ra không phải, thế gian vốn dĩ đã có nhiều tranh chấp, sự thanh nhàn và lánh đời của Thanh Nhai phái mới là điều khiến nó trở nên lạc lõng.
Nhưng hiện tại, có một vấn đề quan trọng hơn.
“Chúng ta làm sao đến được tiên giới?”
Giữa tiên và phàm có chín điểm giao nhau, đều do cổ trúc ngàn năm trấn giữ, Thiên Tiêu tự mà chúng ta đang ở chính là một trong số đó.
Chỉ là hiện tại, e rằng cả tiên giới đều là kẻ thù của Tạ Trường Từ.
Hắn vẫn thong thả nắm tay ta đi, xem ra đã có chủ ý.
Quả nhiên, hắn dường như rất quen thuộc với nơi này, dẫn ta đến một con đường nhỏ quanh co, đi đến cuối cùng thì lại có một hang động kỳ lạ.
Đó đại khái… mới là diện mạo thực sự của Thiên Tiêu tự.
Gió thổi chuông gió dưới hành lang, mái hiên cong vút, khí thế của cổ điện thật hùng vĩ, một nhà sư ôm chổi đứng giữa quảng trường, chắp tay chào chúng ta.
Tạ Trường Từ trực tiếp nắm tay ta đi vào trong điện.
Nhà sư đó mất cảnh giác trong một giây, vừa mắng vừa đuổi theo chúng ta.
“Ê, không phải, Tạ Uyên, ngươi có hiểu lễ nghĩa không vậy?”
Tạ Uyên?
“Tên phàm của ta trước khi tu tiên.”
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của ta, Tạ Trường Từ giải thích.
Vẫn không để ý đến nhà sư đang đuổi theo phía sau.
“Ngươi đợi ta một chút, sao ngươi lại đến đây, đây là ai… Ôi… A di đà Phật, sao ngươi lại ở cùng một con yêu?”
“…… ”
Tạ Trường Từ đứng lại, hơi che ta ở phía sau, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ngươi đã đứng ở quảng trường chờ chúng ta, chẳng phải đã đoán được ta đến đây để làm gì sao?”
“Nàng ta là yêu. Ngươi có ý kiến gì không?”
“Ha ha, không dám không dám.” Nhà sư lùi lại một chút, vén vạt áo dẫn chúng ta vào trong điện, thành thạo lấy đồ pha trà.
“Tiếp đón không chu đáo, tiếp đón không chu đáo.”
“Lão nạp pháp hiệu Hư Không, A di đà Phật.” Hắn chắp tay chào ta, có một lúc ta không biết phải làm sao.
“Hắn tên Vương Tử Hàm, là… đồng học của ta khi ta còn là phàm nhân.”
“Ê, không phải, Tạ Uyên, sao ngươi cứ phá đám ta vậy?”
“Là ngươi gọi tên phàm của ta trước.” Tạ Trường Từ vừa gạt lá trà vừa cười lạnh.
“Khuôn mặt khó coi của ngươi mấy trăm năm nay vẫn không thay đổi.”
“Ta thấy ngươi tu hành ở Thiên Tiêu tự cũng tu hành vô ích rồi.”
“…… ”
Tính tình của người có quan hệ tốt với Tạ Trường Từ sao đều… kỳ lạ như vậy.
“Nhưng mà, lão Uyên à, ta thật không ngờ… chậc chậc chậc.”
Vương đại sư nhìn ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ, ta lùi lại một chút.
Tạ Trường Từ ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi dám dùng đôi mắt gian tà đó nhìn nàng thêm một lần nữa thử xem?”
“Ta gian tà? Ngươi biết những năm gần đây có bao nhiêu nữ thí chủ thèm muốn lão nạp không? Ta gian tà?”
“Hừ.”
“???”
Tạ Trường Từ chắc đã chọc giận Vương đại sư không nhẹ, hắn hừ hừ vài tiếng, nói rằng cửa khẩu nối liền tiên và phàm phải đến ngày mai mới mở, bảo chúng ta đi chơi trước.
Tạ Trường Từ liền nắm tay ta đi ra ngoài.
Ngoài này có khá nhiều người, đúng lúc hoa chi tử nở, trong sân có một cây cổ thụ cao chót vót, trên cành cây quấn dây đỏ, buộc rất nhiều chuông, gió thổi liền leng keng.
Ta thấy có không ít đôi tình nhân viết bảng tên treo lên, liền kéo kéo tay áo Tạ Trường Từ.
“Muốn viết không?”
Ta gật đầu.
Lấy hai cái bảng tên, cầm bút lên ta mới phát hiện mình nghèo nàn về từ ngữ, nhìn sang bên Tạ Trường Từ, hắn đã viết xong và treo lên, đứng dưới gốc cây nhìn ta cười.
Khiến cho một số cô nương độc thân cứ nhìn về phía hắn.
Ta không muốn viết những lời dài dài lâu lâu với Tạ Trường Từ, ta luôn cảm thấy những điều đó quá viển vông, quá mơ hồ, nếu thực sự mong muốn thì——
Tạ Trường Từ, ngươi phải sống thật tốt.
Đừng để ta… không bao giờ tìm được ngươi nữa.
Hoàng hôn buông xuống đỉnh núi, màn đêm buông xuống, Tạ Trường Từ và Vương đại sư nói chuyện trong phòng, ta một mình đi dạo trong sân.
Đèn hoa đăng của người phàm thả trôi theo dòng nước, gió thổi qua cây cổ thụ, chuông gió đung đưa nhưng ta lại cảm thấy tĩnh lặng chưa từng có.
“Uống rượu không?”
Hắn thay một bộ đồ trắng, dưới ánh trăng nhìn ta, trong mắt như có cả bầu trời đầy sao, cầm theo một bình rượu, ngồi xuống bên cạnh ta.
“Lão Vương cất mười năm rồi, hắn là hòa thượng, chúng ta không uống thì phí.”
Ta gật đầu, chạm cốc với hắn, rượu vào họng không quá nóng cổ, chỉ cảm thấy vị giác kéo dài, khiến đầu óc ta choáng váng.
“Tạ… Trường Từ.”
“Ừm?” Hắn tiến lại gần, nói bên tai ta, làm ta đỏ mặt, càng thêm mơ hồ.
“Ta chỉ cảm thấy, cảm thấy, rất khó chịu, ta không nỡ xa chàng…”
“Ta thực sự không nỡ…”
“Chúng ta về đi, Tạ Trường Từ, chúng ta không đi tiên giới nữa, không cứu Tiểu Hoa nữa, chàng sẽ chết nhưng ta rất sợ chàng chết…”
Ta đè hắn xuống đất, tóc tai rối bời, hắn mặc cho ta vừa khóc vừa lau nước mũi nước mắt lên áo hắn, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo ta.
“Say rồi à? Đồ bỏ đi?”
Ta khóc đến mức chẳng nhìn rõ gì, đầu óc choáng váng. Ta biết làm loạn cũng vô ích, làm loạn thì Tạ Trường Từ cũng không quay đầu lại nhưng ta chỉ muốn kéo hắn lại.
Mượn hơi men cũng được, mượn sự dịu dàng của núi sông cũng được.
Nhưng mà…
Nhưng mà, sau lưng Tạ Trường Từ là mối thù diệt môn, ta chỉ là người khách qua đường lưu luyến của hắn trên thế gian.
Không thể thay hắn chém đứt gió núi, cũng không thể thay hắn an ủi trăng nơi nhân gian.
Bóng hoa lay động, quanh co bên sườn núi.
Ta dựa vào lòng hắn, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
18
Ta mơ một giấc mơ.
Mơ thấy Tạ Trường Từ là đầu sỏ của ma giới, hắn ức hiếp nam nữ, không chuyện ác nào không làm, khiến yêu ma đến nhân gian làm loạn; còn ta là thủ lĩnh chính phái, cầm kiếm xông vào cung điện âm u của hắn.
Nhưng khi nhìn thấy người dựa vào giường, ta không nhịn được mà khóc.
Ta không biết mình đang khóc cái gì nhưng cứ muốn khóc mãi, khóc đến mức tỉnh giấc.
Cái đầu trọc sáng loáng bên giường làm ta giật mình.
“Ồ, Xuyên cô nương, cô tỉnh rồi à.”
Vương đại sư chắp tay, hành lễ với ta.
Đầu óc ta rối bời, khóe mắt còn vương nước mắt, ta lấy tay áo lau đi, hỏi hắn:
“Tạ Trường Từ đâu?”
“A di đà Phật.”
Hắn cúi mày, chỉ vào bọc hành lý bên cạnh ta.
“Hành lý đã chuẩn bị xong rồi, Xuyên cô nương cứ theo con đường núi này mà đi, từ đâu đến thì về đó.”
“Ta hỏi ngươi Tạ Trường Từ đâu!!”
Ta túm lấy cổ áo hắn, lúc này mới cảm thấy có điều không ổn, chẳng hạn như, giường bên cạnh sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn, chẳng hạn như, nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã chìm xuống đỉnh núi.
Hắn mặc cho ta kéo, cúi mày, không vui không giận, lúc này lại giống như một pho tượng Phật từ bi.
Ta nghiến răng.
“Từ khi chúng ta đến đây, đã mấy ngày rồi?”
“……”
” Xuyên cô nương đã ngủ bảy ngày rồi.”
Ta biết ngay mà!
Ta đẩy hắn ra, đi ra ngoài, ánh sáng cuối ngày nhuộm đỏ quảng trường trống trải, tiếng chim hót xa xa, tiếng chuông chùa từng hồi gõ vào lòng ta.
” Xuyên cô nương định đi đâu?”
“Đi tiên giới!”
“Cho nên ta nói… Tạ Uyên đã gây cho ta một phiền toái lớn.” Nhà sư đứng ở hành lang, khẽ thở dài.
“Quả nhiên các ngươi đã thông đồng với nhau? Bình rượu kia cũng có vấn đề, đúng không?”
“Ôi, ôi, nhà sư không nói dối, là Tạ Uyên ép ta.”
“……”
“Chỉ là, nhân quả đã định, hà tất phải thêm phiền não, Xuyên cô nương?” Hắn chỉnh lại sắc mặt, chắp tay với ta.
Ta và hắn, một người đứng trong hành lang, một người đứng ngoài hành lang, rõ ràng mặt trời đã lặn xuống đỉnh núi nhưng ta lại thấy ánh sáng chói mắt hơn.
Chỉ là trong lòng như bị người ta giày xéo, mãi không tan đi được.
“Tại sao hắn lại muốn đi một mình?”
” Xuyên cô nương không hiểu sao?”
“……”
Hắn buông tay áo, giọng nói nhẹ đến mức như không nghe thấy nhưng ta lại cảm thấy giọng nói đó như đang chất vấn trái tim ta.
“Hôm đó Tạ Uyên ở Phật đường nói với ta rằng hắn có lỗi với cô, hắn mang thương tích đến tìm cô, kỳ thực trong thời gian cô rời đi đã lật tung sách trong phòng cô.”
“Hắn biết nếu muốn nhập ma thì phải song tu với cô, cũng phải lấy mạng của cô, ngay từ đầu hắn đã biết.”
“……”
“Chỉ là sau đó tại sao thanh kiếm lại không động đậy, ồ, chuyện tình cảm phức tạp của thế gian này, lão nạp sao nói cho hết được.”
“Ta chỉ thấy, cô nương đừng nên mạo hiểm nữa, nếu không thì chẳng phải sẽ uổng phí tấm lòng của người nào đó hay sao?”
“Ha, nào có dễ dàng như vậy…”
Nào có dễ dàng không nghĩ đến, nào có dễ dàng không hỏi, nào có dễ dàng quên đi…
“Tạ Trường Từ làm như vậy… cũng quá hèn hạ.”
“Ồ, cô nói hắn là kẻ tiểu nhân thì điểm này ta đồng ý, lấy mất bình rượu ta cất mười năm đi uống sạch, ta còn chưa thể tính sổ với hắn…”
“……”
Ta không để ý đến Vương đại sư đang lải nhải, đi ra khỏi điện, cảnh tượng chúng ta buộc thẻ vào ngày Thất tịch như mới ngày hôm qua nhưng bây giờ nhìn lại, gió thổi hoa núi rụng đầy đất, chỉ như cảnh người đi nhà trống.
Dây đỏ tung bay theo gió, tiếng chuông không dứt bên tai, ta bỗng tò mò không biết hôm đó hắn đã viết gì, liền đi lên xem.
Có rất nhiều thẻ, không biết hắn treo ở đâu, xem từng cái một, một hàng chữ mạnh mẽ hữu lực khiến người ta sáng mắt.
Hắn nói:
“Tiểu Xuyên, đợi ta trở về.”
Ha.
“Hắn có thể trở về không? Ngươi nói hắn… có thể trở về không?”
Ta nhìn Vương đại sư đi theo, đáy mắt mơ hồ, mà người luôn nói đông nói tây đó, khi gặp phải vấn đề này cũng im lặng.
Chúng ta đối diện nhau không nói lời nào, một lúc sau, ta nghe thấy giọng nói của hắn.
“Đã không quay đầu, hà tất phải không quên.”
Nhưng ta nghẹn ngào, cuối cùng vẫn nước mắt đầy mặt.
19
Đồ ăn tối ở Thiên Tiêu tự không được ngon lắm.
Vương đại sư và ta ngồi đối diện nhau, hắn sờ đầu trọc lóc, một lúc sau, vẫn mở miệng hỏi ta.
“Ngươi định ở đây đến bao giờ?”
“Hắn trở về.”
“……”
“Ồ.” Đầu trọc của hắn phản chiếu ánh nến sáng hơn một chút: “Ta nói, Tạ Uyên ấy, hắn chắc là không trở về được nữa đâu.”
“Đừng, đừng, đừng trừng mắt với ta, ta nói thật.”
“Ừm, ngươi hiểu mà, nói thật.”
Hắn ngồi xếp bằng, tay đặt trên đầu gối, hai chúng ta im lặng không nói, chỉ có ánh nến trong điện lay động, yên tĩnh đến mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
“Hắn đi đã bảy ngày rồi, nếu có thể trở về thì đã sớm trở về rồi…”
“Ta biết!!” Ta đột nhiên đập bàn, đứng lên trừng mắt nhìn hắn, hắn bị ta dọa đến mức lùi về sau mấy bước.
“Ừm ừm ừm, nghe ta nói hết đã…”
“Bây giờ pháp lực của ta vẫn có thể cưỡng ép mở ra một lần lối vào tiên giới.”
Ta đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn khoanh tay, ánh mắt nhìn về phía khác.
“Dù sao thì ta cũng không chịu được cảnh con gái khóc, nếu ngươi đi mà thực sự gặp được Tạ Uyên lần cuối, ờ, nhớ nói với hắn rằng, là ngươi ép ta mở lối vào này…”
“… Ta sợ hắn chết rồi biến thành lệ quỷ đến tìm ta.”
“……”
Vương đại sư nói, hôm nay trăng khéo là trăng tròn, nếu không phải trăng tròn thì dù có tốn nhiều sức đến mấy hắn cũng không phá vỡ được lớp gông cùm này.
“Thôi vậy, cũng coi như là ý trời, trước khi đi ta sẽ bói một quẻ cho hai ngươi.”
Nói rồi hắn nhanh chóng đan xen các ngón tay, một lúc sau, hắn nở một nụ cười tự tin với ta.
“Ừ! Ta đã tính ra rồi, nhân duyên đã định, phúc lộc trên trời, hai ngươi nhất định sẽ bình an trở về.”
“……”
Đừng tưởng ta không nhìn ra là ngươi căn bản không có tính.
Từ biệt Vương đại sư, cuối cùng ta cũng bước lên con đường đến tiên giới.