1.
Khi chúng tôi đang ăn, bạn thân nhất của tôi đột nhiên kéo tôi lại một cách hào hứng: “Lão Lâm nhà cậu phát hành một bài hát mới! Lần này là một bài tình ca!”
Tôi lấy điện thoại di động ra xem, trong video Lâm Triết đang được phỏng vấn.
Người dẫn chương trình hỏi anh: “Tôi nghe nói anh viết bài hát này dành riêng cho một người. Anh có thể cho chúng tôi biết đó là ai không?”
Lâm Triết nhếch khóe miệng nói trước ống kính: “Đó là một người rất quan trọng đối với tôi. Cô ấy đã ở bên tôi rất lâu và đã mang lại rất nhiều linh cảm sáng tác cho tôi.”
“Gi. ế. t người cũng đừng phát cơm chó như thế này chứ!”
Bạn thân của tôi che mặt lại: “Lão Lâm nhà cậu thật sự sắp ch. ế. t rồi!”
Trong mắt tôi hiện lên nụ cười, nhìn Lâm Triết trong video.
Tôi đã ở bên Lâm Triết được bảy năm, tôi viết lời cho tất cả các bài hát của anh còn anh ấy thì soạn nhạc.
Anh đã viết cho tôi hơn chục bản tình ca buồn, và đây là bản tình ca đầu tiên có tiết tấu nhẹ nhàng.
Video tiếp tục phát, giọng nói có cảm xúc của Lâm Triết vang lên.
Tôi chỉ chống cằm ngồi nghe.
Tôi không viết lời cho bài hát này, cảm giác rất khác so với trước đây.
Tuy nhiên, khi đến đoạn cao trào, tim tôi chợt ngừng đập, tai ù đi – tôi dừng lại một lúc lâu dùng đầu ngón tay lạnh ngắt kéo thanh tiến trình về phía sau.
Lời bài hát đó chạm vào tai tôi và tôi đã nghe đúng.
“…Ba nốt ruồi trên lưng em là cái tên đã khắc sâu trong trái tim anh…”
Trên lưng tôi không có ba nốt ruồi.
Trong lúc nhất thời, đầu óc tôi trống rỗng, mọi thứ trước mắt dường như đều biến mất, khi định thần lại, tôi cảm thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Bạn thân của tôi thắc mắc: “Sao mặt cậu tái mét thế? Cậu thấy khó chịu à?”
Tôi vững vàng đứng dậy nói: “Không sao đâu. Tớ chợt nhớ ra là mình chưa cất quần áo ở nhà, tớ về trước nhé.”
Mãi đến tận đêm khuya Lâm Triết mới về đến nhà.
Tôi đang ngồi trong phòng khách mà không bật đèn, lúc anh ấy bật đèn thì giật mình, vuốt vuốt n.g.ự.c hoảng sợ nói: “Chết tiệt, em ngồi đây làm gì vậy? Em làm anh sợ ch. ế. t khiếp!”
Tôi nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh ra bài hát mới rồi à.”
“Ừ,” Lâm Triết cúi đầu cởi giày ra, “Sao vậy, nghe có hay không?”
Tôi run run nói: “Viết cho ai vậy? Ba nốt ruồi sau lưng là ai!”
Lâm Triết giật mình, sau đó ngẩng đầu lên như không có gì nói:
“Này, đây không phải là cho hợp vần điệu sao? Đương nhiên là viết cho em rồi.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh.
Lâm Triết đi tới ôm lấy tôi, hôn vào hõm cổ tôi:
“Đây là ca khúc đầu tiên anh tự viết lời và nhạc. Em cũng biết, anh chỉ viết được nhạc không viết được những lời này, cố gắng để cho có vần điệu, không có biện pháp nào.”
“Nếu em không thích nó, thì anh sẽ đổi nó sang một phiên bản khác?”
Đôi mắt anh phản chiếu trong ánh đèn neon ngoài cửa sổ thành những màu ảo ảo trong đêm, nhẹ nhàng như một giấc mơ viển vông.
“Anh đổi thành, có một nốt ruồi trên chóp mũi em nhé, được không?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm xua tay anh: “Không, nhưng lần sau đừng viết lời bài hát dễ hiểu lầm như vậy nữa. Hôm nay sợ ch. ế. t khiếp.”
Anh ôm tôi lắc lắc: “Anh biết rồi, em nghĩ nhiều quá thôi.”
2.
Đêm khuya, Lâm Triết đã ngủ say, nhưng tôi vẫn không thể ngủ được, mắt vẫn mở khô khốc.
Thành thật mà nói, tôi đã là một người trưởng thành 28 tuổi, lý do thoái thác đầy gượng ép của Lâm Triết thật buồn cười, tôi cũng không tin điều đó.
Nhưng tôi không muốn tin rằng trái tim anh ấy đã hướng về người khác, nên tôi chỉ có thể ép mình tin vào điều đó.
Chúng tôi đã ở bên nhau được 9 năm kể từ lần đầu gặp nhau năm 19 tuổi.
Lúc đó tôi đang là sinh viên năm thứ hai khoa văn của một trường đại học top 2, còn anh là ca sĩ vừa đàn vừa hát dưới gầm cầu.
Tôi vẫn nhớ ngày đầu gặp nhau, anh đàn hát bài “My Heart Will Go On” trên bãi biển.
Ánh mặt trời chiếu vào anh, sườn mặt của anh trong bóng tối, lông mày hơi nhíu lại, có chút thiếu kiên nhẫn.
Lúc đó tôi đã nghĩ, anh chàng này đẹp trai thật, giống như một bức tranh, tôi không khỏi dừng lại nghe anh hát.
Thành thật mà nói, tiếng anh của Lâm Triết có chút không ổn, nhưng giọng hát của anh ấy có cảm giác không gì sánh kịp, tôi không thể nói được cảm giác như thế nào, khàn khàn và trong.
Sau khi anh ấy hát xong, tôi bỏ một trăm tệ vào chiếc hộp trước mặt anh ấy.
Anh nhướng mày, đôi mắt nâu nhạt phản chiếu trên mặt tôi: “Thật hào phóng?”
“Em gái, tặng em một bài hát nữa, em chọn bài hát nhé.”
Tôi cũng quên mất mình đã chọn bài hát nào lúc đó, nhưng tôi chỉ nhớ rằng tôi đã nghe hết bài này đến bài khác cho đến khi mặt trời lặn, chân trời như nước biển cuồn cuộn hòa vào dung nham sôi sục, màu xanh xám nổi lên một mảng màu phai màu kim, như là sắc thái tranh sơn
dầu chân thật lại hư ảo.