17
Ta cảnh giác quay lại thì thấy Lý Liệt đang đứng cách đó không xa, đôi mắt đen láy của hắn đang nhìn ta sáng như sao trời.
Ta không lên tiếng, Lý Liệt cũng không có truy hỏi đến tận cùng, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh ta, tiếp tục nói: “Ta có thể nhìn thấy thù hận của ngươi với thái tử bị phế truất, nhưng đây là chuyện của ngươi, ta cũng không muốn hỏi.”
“Chỉ là có một điều ta vẫn luôn muốn nói với ngươi, có phải cái lần mà tên thái tử bị phế truất kia dùng khổ nhục kế mà ta chỉ đổi lại hai vị trí thống đốc hai châu nên ngươi thất vọng lắm đúng không?”
Ta vẫn không nói gì.
“Hai châu này trước giờ đều nằm dưới sự khống chế của gia tộc Hoàng Hậu, người dân ở đó chịu sưu cao thuế nặng, khổ không thể tả. Phụ hoàng cũng biết chuyện, nhưng những chuyện này đối với người cầm quyền thì chỉ là chuyện nhỏ, ta không dám nói bản thân mình chính nghĩa, nhưng nếu chuyện này có thể đổi lấy cuộc sống tốt đẹp hơn cho người dân hai châu kia thì sao ta cũng nguyện ý, dù sao cũng cứu được mấy vạn người……”
Lý Liệt đi tới bậc thềm ngồi xuống.
Ta tin lời nói của Lý Liệt, hắn chính là người như vậy.
Ta nhìn Lý Liệt nói: “Vậy nhị hoàng tử có từng nghĩ, cứu mấy vạn người kia có đôi khi không bằng giết một người không…”
Lý Ngao rất tàn bạo, nếu để hắn ta lên ngôi thì dân chúng ắt sẽ khốn khổ. Người dân hai châu đã khổ sở nhiều năm như vậy, thứ họ muốn cũng không phải là thứ ‘Tốt đẹp’ nhất thời kia mà là sự ‘Tốt đẹp’ lâu dài.
Lý Liệt sững sờ, trong miệng lẩm bẩm: “Cứu mấy chục vạn người còn không bằng giết một người…”
Lý Liệt vẫn luôn tốt bụng như thế, cho dù Lý Ngao có hại hắn thì hắn cũng chưa từng có ý định giết người kia. Nhưng số mệnh của hắn và Lý Ngao đã định, chỉ một trong hai người có thể sống.
Một lúc sau, Lý Liệt tỉnh táo lại, hắn đứng dậy nhìn ta: “Tiểu nha đầu, lời ngươi nói rất có lý, nhớ chăm sóc mẫu phi của ta thật tốt, cũng chăm sóc bản thân mình thật tốt, chờ ta trở về!”
18
Ngày hôm sau Lý Liệt đã rời đi, bầu không khí trong cung cũng càng ngày càng căng thẳng.
Bởi vì chiến báo ở Bắc Cảnh về lúc nào cũng là tin xấu nên đêm nào Lương phi cũng khó ngủ, Lưu ma ma thì than thở.
Các đại thần trong triều bắt đầu thượng tấu, mong rằng Hoàng Thượng sẽ nghị hòa với Ngõa Luân tộc. Nhưng nếu bây giờ mà nghị hòa, thì chẳng khác nào thừa nhận bại trận, rồi còn phải cắt một phần đất đai bồi thường, nghe thôi cũng biết đây là một đề nghị rất nhục nhã.
Và đương nhiên, đề nghị này ngay lập tức đã bị Hoàng Thượng gạt đi.
Nhưng mà, ba ngày nay đều truyền về chiến báo thất bại, khiến hoàng thượng rất tức giận.
So với sự lo lắng bất an của Lương phi và Lưu ma ma thì ta lại bình tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì giai đoạn đầu của cuộc chiến này ở đời trước cũng không suôn sẻ gì. Cho đến một tháng sau, lực lượng của Lý Liệt xuất hiện mới khiến tình thế chuyển biến tốt hơn, sau đó còn thắng liên tiếp mấy trận, buộc chiến sự phải vào thế giằng co.
Thế nhưng lúc này hoàng thượng lại ngã bệnh, Lý Ngao và Hoàng Hậu cũng chớp lấy thời cơ mà tung tin hắn ta bị oan, thế là Lý Ngao được thoát khỏi lãnh cung.
Chủ trương của Lý Ngao là nghị hòa, thậm chí còn vì để nghị hòa mà chèn ép Lý Liệt, lương thảo tiếp tế cũng thiếu trước hụt sau nên mới dẫn đến cái chết của Lý Liệt.
Bởi vì lại nhận được tin chiến báo xấu nên Lý Ngao đã chớp thời cơ này ra tay, hắn ta dâng tấu, nói có thể dùng hòa thân để nghị hòa, còn nói hắn ta sẽ đích thân đi đàm phán với Ngõa Luân tộc.
Tấu chương này của hắn đều được hầu hết các triều thần chấp thuận, Hoàng Thượng cũng triệu kiến Lý Ngao vào ngự thư phòng.
Sau đó, trong cung truyền ra thông tin nói là Lý Ngao đề nghị để ấu nữ của tiên đế là công chúa Đức Dương đi hòa thân.
Ta cũng không ngạc nhiên mấy khi nghe tin này, bởi vì đời trước sau khi Lý Liệt chết trận thì chính công chúa Đức Dương này là người đi hòa thân.
Công chúa Đức Dương là nhi nữ của lão tiên đế, mặc dù nàng ấy là huynh muội với Hoàng Thượng đương nhiệm, nhưng tuổi tác hai người chênh lệch rất lớn, hiện tại nàng ấy cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Sau khi tiên đế băng hà thì công chúa Đức Dương luôn ru rú trong cung của mình, thế nên trong cung cũng có rất ít người nhớ đến nàng ấy.
Tất cả mọi người đều cho rằng vị công chúa Đức Dương này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ có ta biết công chúa Đức Dương này có quan hệ huynh muội rất rất sâu sắc với hoàng thượng.
Đời trước lúc nhìn công chúa Đức Dương rời đi, Hoàng Thượng đã không nhịn được mà hộc máu rồi rơi vào hôn mê. Khoảnh khắc ấy tất cả mọi người mới biết hoàng thượng yêu thương người muội muội này đến mức nào, còn Lý Ngao thì vì chuyện này mà đã bị hoàng thượng lạnh nhạt mấy năm.
Cho nên lúc này, ta đang suy nghĩ làm cách nào để lôi kéo công chúa Đức Dương này lên thuyền của Lý Liệt. Nếu có sự trợ giúp của nàng ấy, Lý Liệt chắc chắn sẽ có thể chế ngự Lý Ngao.
19
“Nương nương… Sống chết tồn vong của chúng ta…”
Ta tìm thấy Lương phi, mở miệng nói.
Hiện tại mỗi ngày Lương phi đều lo lắng cho Lý Liệt, nghe thấy lời này của ta, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Có chuyện gì sao?”
“Lý Ngao đề xuất nghị hòa, nếu Hoàng Thượng thông qua thì Lý Ngao nhất định sẽ được phục chức. Mà nhị hoàng tử đang chiến đấu ở Bắc Cảnh, nếu Lý Ngao dùng thủ đoạn làm trì hoãn việc tiếp tế vậy thì nhị hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm…”
Nghe lời của ta, Lương phi cau mày: “Có hoàng thượng ở đây, hắn không dám…”
Ta khẽ lắc đầu: “Nhưng chuyện nghị hòa này lại là chủ trương Lý Ngao, vậy nên hắn nhất định sẽ không để cho nhị hoàng tử thắng, có khi hắn lại bí quá hóa liều…”
Những lời này của ta khiến Lương phi cau mày, bởi bà cũng nghĩ như vậy, Lý Ngao thật sự có thể làm ra chuyện như thế.
“Vậy ngươi nói xem chúng ta làm cái gì?”
Lương phi nhìn ta.
Ta lấy ra một bức thư trong người ra đưa cho Lương phi.
Lương phi nhìn vào bức thư thì có hơi cau mày.
Ta thuyết phục: “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta và nhị hoàng tử…”
Lương phi im lặng, một lúc sau thì bà gật đầu: “Đi cùng bổn cung đến ngự thư phòng, có lẽ hai người kia đang bàn chuyện hòa thân ở đó.”
20
Lương phi mang theo ta đến ngự thư phòng, vừa vào đã thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang khóc nhìn Hoàng Thượng.
Lý Ngao và Hoàng Hậu thì lại đứng ở một bên.
“Hoàng huynh, thật sự không còn cách nào khác sao?”
Thiếu nữ này không ai khác chính là công chúa Đức Dương.
Nghe lời nói của công chúa Đức Dương, Hoàng Thượng thở dài, vẻ mặt bất lực.
“Hoàng thượng, chuyện hòa thân này chúng ta khoan hẵng nói được không…” Lương phi nói.
Nghe xong thì tất cả mọi người đồng loạt nhìn bà, người mở miệng gây khó dễ đầu tiên là Lý Ngao: “Lương phi nương nương, hậu cung không được tham chính.”
Hoàng Hậu cũng cười khẩy: “Lương Phi muội muội, mấy chuyện này muội không hiểu gì đâu, đừng có tự chuốc lấy nhục.”
Lương phi không lên tiếng mà quỳ xuống trước mặt hoàng thượng: “Đây là thư của Liệt Nhi, trong đây là lời hắn muốn nói với hoàng thượng.”
Một tiểu thái giám bên cạnh bước lên, cầm lấy bức thư trong tay Lương phi đưa cho hoàng thượng.
Hoàng thượng nhận lấy bức thư, nhìn mấy lần, sau đó lại thở dài: “Cuối cùng cũng có một đứa khiến trẫm an tâm rồi.”
Mọi người đều rất tò mò, nhưng bởi vì là chuyện liên quan đến bản thân mình nhất nên công chúa Đức Dương là người tò mò hơn ai hết. Bây giờ nàng ấy cũng không quan tâm đến lễ nghĩa, trực tiếp bước lên phía trước mà đọc bức thư.
Công chúa Đức Dương chỉ liếc nhìn một cái, hai mắt đã sáng lên, không nhịn được mà thì thầm:
“Thần tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc. Quân tốt táng xác xa trường, không quy hàng, không cống nạp. Trấn hồn ca Đại Lương huy hoàng, mười vạn anh linh hộ quốc gia.”
Lý Ngao và Hoàng hậu nghe thấy lời này thì sắc mặt đều rất khó coi.
Lý Ngao chắp tay muốn nói gì đó, nhưng hoàng thượng lại trực tiếp ngắt lời hắn: “Không nói nữa, ý trẫm đã quyết, sẽ không nghị hòa, chiến đấu đến cùng. Nếu dùng nữ nhân đổi lấy hòa bình, lúc xuống dưới trẫm sẽ bị liệt tổ liệt tông trách tội mất…”
Công chúa Đức Dương rất xúc động, nhìn hoàng thượng nói: “Ca ca… Con cháu Lý gia chúng ta chỉ đứng chết, chứ quyết không chịu sống quỳ, Liệt nhi đúng là con cháu Lý gia, xứng đáng là người kế vị tương lai.”
Nói xong, ánh mắt nàng ấy lại rơi lên người Lý Ngao: “Chiến sự còn chưa đến giai đoạn xấu nhất, thế mà lại có người bắt đầu bán thân nhân đổi lấy sự bình an của chính mình, thật đúng là đáng khinh!”
Sắc mặt Lý Ngao và Hoàng Hậu bây giờ trông vô cùng xấu xí.
“Ta đây là vì người dân Đại Lương!”
Lý Ngao cãi lại.
Công chúa Đức Dương chế nhạo: “Lý tưởng tốt nhỉ, đúng là không biết xấu hổ…”
Nói xong cũng không đợi Lý Ngao phản bác mà trực tiếp rời đi.
Tuy nhiên, lúc công chúa Đức Dương đi gần đến chỗ Lương phi thì nàng ấy có hơi cúi đầu: “Sau này bổn cung sẽ gần gũi với Lương phi nương nương hơn chút… Lương phi dạy con rất hay, còn tốt hơn so với một số người ấy chứ.”
Mặt Lý Ngao lúc này đã đen như cái đít nồi, nhưng hắn ta làm gì được gì đâu chứ.