1
Nhìn thân xác và linh hồn mình từng chút một vỡ vụn, tan biến, ta nhìn Linh Ôn lần cuối.
Biểu cảm của chàng đờ đẫn, dường như không dám tin chỉ một chưởng nhẹ nhàng, đã đánh ta hồn phi phách tán.
Linh Miểu vẫn luôn trốn sau lưng chàng cũng kinh ngạc trong chốc lát nhưng ngay sau đó, trong mắt nàng ta lóe lên một tia vui mừng.
Biến cố xảy ra quá nhanh, xung quanh ồn ào náo động.
Linh Ôn xông tới, muốn nắm lấy tay ta.
Nhưng bàn tay đầy máu của ta, trước khi chàng chạm tới, đã hóa thành tro bụi.
Chàng không biết, ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã biết có một ngày chàng sẽ giết ta.
2
Linh Ôn là phu quân của ta.
Chúng ta từng là đôi thần tiên quyến lữ nổi tiếng khắp tiên môn.
Chúng ta quen biết nhau khi còn chưa có gì, cùng nhau nương tựa nhiều năm, mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Trước đây, ta chưa bao giờ tin rằng một người đột nhiên xuất hiện, có thể dễ dàng lật đổ tình cảm mấy trăm năm của người khác.
Cho đến khi Linh Miểu xuất hiện.
Nàng và ta hoàn toàn khác nhau.
Ta lạnh lùng ít nói, nàng hoạt bát hiếu động.
Nếu không cần thiết, ta không muốn làm phiền người khác, gặp chuyện thường cân nhắc lợi hại.
Linh Miểu thì tính tình ngây thơ đáng yêu, nũng nịu làm nũng là chiêu thức thường dùng nhất, tỏ ra yếu đuối là cách sinh tồn cốt lõi của nàng ta.
Thành thật mà nói, ta không ưa gì cách hành xử đó.
Nhưng chính người nữ tử mà ta không ưa này lại từng bước chiếm lấy phu quân của ta, khiến ta buồn nôn như ăn phải ruồi.
3
Trước đây, mặc dù ta không thích tính cách của Linh Miểu nhưng cũng không có ác ý gì với nàng ta.
Con đường tu luyện, từng bước gian nan, mỗi người đều có xuất thân, có cách sinh tồn khác nhau, đó là điều hiển nhiên.
Chính vì vậy, ta không để ý đến mối quan hệ giữa Linh Ôn và Linh Miểu ngày càng thân thiết.
Trong những lúc tránh mặt ta, họ đã đến mức không thể tách rời.
Trưởng tử Văn Tâm của ta sau khi trở về từ nơi xa đã bóng gió nhắc nhở: “Mẫu thân, phụ thân dường như luôn rất bận.”
Ta gật đầu, rót cho nhi tử một tách trà, nhắc nó về thay quần áo rồi hãy đi gặp Linh Ôn, tránh để cả người bụi bặm làm Linh Ôn lo lắng.
Văn Tâm nhíu mày, giọng điệu có chút uất ức: “Năm xưa, yêu binh đột kích nhân gian, mẫu thân và phụ thân trấn giữ Bắc cương, đánh nhiều trận lớn nhỏ suốt mấy năm, cũng không thấy phụ thân bận rộn như bây giờ, sao đến thời thái bình thịnh thế, con muốn gặp ông ấy một lần, lại càng khó hơn.”
Ta định trêu ghẹo nhi tử tựa như một đứa trẻ chưa lớn.
Mới phát hiện ra, trong đầu ta, ký ức về việc trấn giữ Bắc cương cùng Linh Ôn, đã trở nên mơ hồ không rõ.
Những chi tiết trong đó, ta không nhớ được chút nào.
Nghĩ đến hành tung gần đây của Linh Ôn, lòng ta lạnh ngắt.
Khi thành hôn, ta đã tự hạ vong tình chú cho chính mình, trong chú thuật có pha máu của Linh Ôn, khi chàng thay lòng đổi dạ, ta sẽ từng chút một quên hết mọi chuyện về chàng.
Người tu tiên, tai mắt sáng suốt.
Những chuyện đã quên, là do vọng tình chú phát huy tác dụng.
Ta vốn tưởng, mình sẽ mãi mãi không dùng đến vong tình chú.
4
Đợi Linh Ôn trở về đã là ba ngày sau.
Khi chàng trở về, tâm trạng rất tốt, không phải vì đứa nhi tử trở về từ nơi xa.
Mà là vì tiểu sư muội Linh Miểu của chàng, cuối cùng cũng thu được một món pháp khí vừa tay.
Ta hỏi chàng gần đây đang làm gì, chàng cười nắm tay ta.
“Chuyện tông môn bận rộn, ta và Kinh Hồng đã lâu không gặp, Kinh Hồng có giận không.”
Giọng điệu chàng dịu dàng, lời dỗ dành nói ra không để lại chút dấu vết.
Không biết là cố ý hay vô tình, chàng tránh né câu hỏi của ta.
Ta mặc chàng nắm tay ta kéo ta vào lòng, tiếp tục hỏi: “Gần đây chàng bận rộn chuyện gì?”
Động tác của chàng khựng lại nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
“Chỉ là một số chuyện vụn vặt trong tông môn thôi, không có gì thú vị.”
Thấy chàng vẫn còn trốn tránh, ta nhẹ nhàng đẩy chàng ra.
“Ta nghe nói chàng và Linh Miểu…”
“Ta chỉ giúp muội ấy thu một món pháp khí, nàng lại nghe ai nói linh tinh.”
Ta còn chưa nói hết lời, đã bị chàng cau mày ngắt lời.
Đây là lần đầu tiên ta hỏi về chuyện của chàng và Linh Miểu nhưng trong miệng chàng lại là “Lại.”
Cho dù cái nồi đen đã úp lên đầu ta, chàng vẫn cảm thấy chột dạ.
5
Chàng cũng nhận ra thái độ của mình có vấn đề, vội vàng giải thích với ta.
“Linh Miểu tiên thiên không đủ, tu vi khó có thể tiến triển, nếu không có pháp khí mạnh mẽ bên mình, gặp chuyện dễ bị thiệt, ta là sư huynh, giúp đỡ một chút cũng là nên.”
Ta lùi lại một bước, nhìn vào mắt chàng nói: “Đã tiên thiên không đủ, sao không sống cả đời như một người bình thường? Chàng là sư huynh của nàng ta nhưng trên ngọn núi này có hàng nghìn hàng vạn người gọi chàng là sư huynh, chàng tận tâm giúp đỡ được mấy người?”
Biểu cảm của Linh Ôn trở nên cứng đờ, không nói nên lời.
Sống chung nhiều năm, ta hiểu tính tình của Linh Ôn, chàng không phải là người chỉ biết đến tình yêu riêng tư.
Cho nên cho dù vong tình chú đã chứng minh chàng đối với người khác có hứng thú, ta vẫn muốn cho chàng một cơ hội.
Tính tình ta quá lạnh lùng, chàng bị Linh Miểu hoạt bát linh động tạm thời hấp dẫn, cũng là chuyện bình thường.
Đang ở trong đó, có lẽ chàng chưa nhận ra tình cảm đối với Linh Miểu đã thay đổi.
Ta nghĩ, chỉ cần ta điểm tỉnh chàng, chàng nhất định sẽ không sai lầm thêm nữa.
Quả nhiên, sau khi ta hỏi ra câu hỏi này, chàng cũng phát hiện ra mình và Linh Miểu đã quá thân thiết.
Nhân lúc mọi chuyện chưa thực sự bắt đầu, để chàng và Linh Miểu tạm thời xa nhau một thời gian, đối với chúng ta ai cũng tốt.
Vì vậy, ta hẹn chàng cùng đi ngắm hoa: “Văn Tâm đã trở về, thằng bé nói hoa bên bờ sông Gia Nhược đã nở, ngày mai chúng ta đi ngắm hoa nhé.”
Ta và Linh Ôn từng sống bên bờ sông Gia Nhược nhiều năm, Văn Tâm chính là sinh ra ở đó.
6
Linh Ôn không đi ngắm hoa bên bờ sông Gia Nhược cùng ta, chàng đến thạch thất sau núi bế quan.
Khi thay đổi chủ ý muốn bế quan, Linh Ôn mang theo vẻ mặt áy náy.
Ta không làm khó chàng, vẫn cảm thấy chàng là người có trách nhiệm, có đảm đương, biết sai sẽ sửa.
Sau này mới phát hiện ra, chỉ cần làm thật tốt nũng nịu đáng thương thì trách nhiệm và đảm đương đều vô dụng.
Linh Miểu bị bệnh, nghe nói bệnh rất nặng, khi con tiên hạc mà nàng ta nuôi đến tìm Linh Ôn truyền lời, giọng điệu vội vàng đến nỗi không thể chờ nổi.
Dù sao cũng là một mạng người, ta không thể thấy chết mà không cứu, liền đến tặng linh đan, lại viết thư, để con tiên hạc đó đi tìm thần y Liễu Phu tử đến chữa bệnh cho nàng ta.
Không gặp được Linh Ôn, trong mắt Linh Miểu có chút thất vọng.
Khi ta định rời đi, nàng lại kéo lấy vạt áo ta gọi ta lại, trong mắt chứa đầy nước mắt hỏi: “Sư huynh Linh Ôn sao không đến thăm ta.”
Câu hỏi này khiến ta thấy ghê tởm, lập tức hối hận vì đã cho nàng ta linh dược để kéo dài mạng sống.
Để lại một câu “Đang bế quan”, ta quay người bỏ đi, nhìn người nữ tử khóc lóc sướt mướt kia nhiều một chút, ta đều cảm thấy tổn thương đến mắt.
7
Văn Tâm nghe chuyện Linh Miểu bị bệnh nặng, cũng biết được nguyên nhân Linh Ôn đột nhiên bế quan, nhất quyết muốn cùng ta đi ngắm hoa bên bờ sông Gia Nhược.
Ta biết, nhi tử không muốn ta vì chuyện của Linh Miểu mà tức giận, trong lòng rất ấm áp.
Dù sao cũng là đứa con mình sinh ra, vừa chu đáo vừa biết quan tâm.
Hoa dại bên bờ sông Gia Nhược quả nhiên nở rất đẹp, dọc theo dòng nước đi ngược lên, ta hiếm khi nói nhiều như vậy với Văn Tâm về chuyện ta và Linh Ôn ẩn cư ở đây vào những năm trước.
Lúc đó ta và Linh Ôn đã cùng nhau tu luyện được trăm năm, lại đều là người khổ luyện, cảnh giới tự nhiên tiến triển nhanh chóng.
Tu vi tinh tiến, người yêu ở bên, khoảng thời gian đó ta và Linh Ôn đều rất vui vẻ.
Một lần nữa đột phá bình cảnh, Linh Ôn vui mừng như một đứa trẻ ngốc, kéo ta chạy xuống sông, nói nếu không bình tĩnh lại thì sẽ vui đến mức nhập ma mất.
Ta cũng vui mừng vì chàng, mặc chàng nắm tay ta kéo ta xuống nước.
“Đây là một nơi tốt, đợi chúng ta già rồi, hoặc chán cuộc sống bên ngoài thì sẽ quay lại, ở lại đây mãi mãi cho đến khi chết.”
Khi nói lời này, lông mày chàng cong cong, trong mắt có tình yêu nồng nàn, khiến ta mặt đỏ tim đập.
Để ăn mừng, chàng đi ra ngoài núi mua rượu, cùng ta ngồi dưới mái hiên uống suốt một đêm.
Trong lúc đó chúng ta đã nói rất nhiều chuyện, về những ngày tháng vất vả hay thỏa mãn trong quá khứ, về những thành tựu muốn đạt được trong tương lai, về những ngày tháng bình thường mà chúng ta sẽ cùng nhau trải qua.
Thời gian một đêm trôi qua trong chớp mắt, khi trời sáng chúng ta vẫn chưa nói hết nhưng đều có chút say.
Chàng đặt tay ta vào lòng bàn tay xoa xoa: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian bên nhau, bây giờ ngủ một giấc trước đã.”
Chúng ta chìm vào giấc ngủ say trong sương sớm nhưng sau này không còn cơ hội nào nữa để tiếp tục chủ đề chưa nói hết trong cuộc trò chuyện đêm đó.