12
“Đệ tử Linh Miểu, bái kiến Kinh Hồng trưởng lão.”
Người nữ tử ngoan ngoãn hành lễ, không biết có phải ảo giác của ta hay không nhưng ta luôn cảm thấy trên người nàng ta có chút yếu đuối cố tình thể hiện.
Ta không thích những người tự cho là thông minh, đặc biệt là những người nữ tử giả vờ yếu đuối để lấy lòng người khác.
“Tại sao nhất định phải ra tay giết chết một con mèo?”
Ta niệm chú để cầm máu chỗ đuôi bị đứt của Xuân Hoa, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Mắt Linh Miểu ngấn lệ, vẻ mặt vô cùng tủi thân: “Nó làm bẩn váy của ta, chất liệu của bộ quần áo này là do sư huynh Linh Ôn tìm cho ta, vô cùng quý giá.”
Linh Ôn? Sao lại có liên quan đến hắn?
Nghĩ đến đây, ta lại nhìn kỹ Linh Miểu đang khóc lóc nức nở đối diện, đột nhiên có chút hiểu tại sao lại gặp nàng ta ở đây.
Chỉ cần nghĩ đến nàng ta có quan hệ mờ ám với Linh Ôn, ta đã mất hết hứng thú dạy dỗ.
Người cặn bã tự có người cặn bã thu phục, lời thề trời đánh, đất diệt, hồn phi phách tán ắt có lúc ứng nghiệm.
Ta quay người định đi, không ngờ Linh Miểu lại gọi ta lại: “Trưởng lão, con mèo của người dọa ta, người định cứ thế bỏ đi sao?”
Ta tức giận đến bật cười: “Đuôi của nó cũng bị ngươi chém đứt rồi, thế nào, còn muốn ta quỳ xuống xin lỗi ngươi sao?”
Khi ta nói chuyện, giọng điệu có chút hung dữ, mặc dù những năm gần đây ta đã tu dưỡng tính tình nhưng trước kia ta cũng là người có thể một mình một kiếm giết xuyên thung lũng yêu quái.
Linh Miểu bị sát khí trên người ta kích thích đến mức run rẩy, đứng cũng không vững.
Nhưng nàng ta vẫn ngẩng cao cổ, với thái độ mình không sai mà nói: “Kinh Hồng trưởng lão thật sự cho rằng dựa vào tu vi cao thâm là có thể bỏ qua mọi chuyện sao?”
Sống ở nhân gian mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên ta gặp người mặt dày như vậy.
Hôm nay nàng ta cố tình đến tìm ta gây chuyện!
13
Nàng ta thường xuyên đi tìm Linh Ôn, không thể không gặp Xuân Hoa, như vậy mà còn giơ kiếm giết chết, chẳng qua là muốn chọc giận ta, để Linh Ôn phải lựa chọn giữa ta và nàng ta, hẳn là lúc này Linh Ôn đang ở gần đây.
Nhìn thấu được chút tâm tư của nàng ta, ta càng lười nói nhiều, nhấc chân định đi.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng phá gió nhẹ!
Ta xoay người muốn tránh sang bên cạnh, ngay sau đó lại có tiếng phá gió thứ hai vang lên, mục tiêu chính là chú mèo nhỏ vẫn nằm trong lòng ta.
Con mèo này Văn Chỉ rất thích.
Cũng chẳng kịp để ý đến những thứ khác, ta không nghĩ ngợi gì liền đưa tay ra bắt lấy, vừa vặn bắt được hai tiểu đao thon dài hình lá liễu.
Sự quang minh lỗi lạc của người tu hành đều bị nàng ta tu luyện đến mức vào bụng chó rồi, thế mà lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu như vậy.
Ta thuận tay ném trả lại hai tiểu đao, lực đạo không chênh lệch chút nào so với lúc nàng ta bắn tới.
Với chút ít công phu của nàng ta thì không thể né tránh được.
Giết nàng ta thì có vẻ hơi làm quá nhưng không thể không dạy cho một bài học.
Theo sau hai tiểu đao là một sợi bạch luyện, coi như là tiền lãi cho việc nàng ta tập kích làm người khác bị thương.
Biết nàng ta học nghệ không tinh, bạch luyện cũng không dùng nhiều lực.
Nhưng nàng ta vẫn bị đánh bay ra xa, ta liếc mắt nhìn, phát hiện ra linh khí tụ lại trên người nàng ta, thế mà đã bắt đầu tiêu tán từng chút một!
Biết nàng ta tư chất kém nhưng không ngờ tư chất lại kém đến vậy!
Cũng chẳng trách nàng ta chỉ nghĩ đến việc bám víu vào người khác, với tư chất này mà đi theo chính đạo chỉ sợ sẽ càng tu luyện càng đoản mệnh.
Đang kinh ngạc về tư chất kém cỏi của nàng ta thì đột nhiên có một giọng nói mang theo sự tức giận vang lên sau lưng ta.
“Kinh Hồng! Ngươi đã làm gì?”
Quay đầu nhìn người nam nhân đang cau mày muốn xông ra bảo vệ mỹ nhân kia, ta có chút buồn cười.
Hôm nay ra cửa sợ là quên xem hoàng lịch, những người ta chán ghét đều tụ tập lại với nhau.
Nhưng cũng là chuyện tốt, cẩu nam nữ phải đánh cùng một lúc, bỏ sót ai cũng không công bằng.
Chậm chạp không phải là tính cách của ta, ta âm thầm vận khí chuẩn bị ra tay nhưng ngực đột nhiên đau nhói.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay truyền đến một cơn đau dữ dội!
Nơi vừa nãy ta bắt hai tiểu đao đã bị một luồng sương mù trắng đốt thành một làn khói đen.
Nhìn vết thương ở lòng bàn tay không ngừng lan rộng, ta có chút hoang mang, ám khí của Linh Miểu thế mà lại có Trừ ma đan sa!
Nhưng tại sao ta tiếp xúc với sương mù trắng do đan sa tạo ra lại bị cướp mất tu vi?
Ta rõ ràng là người chứ không phải ma!
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
14
“Sư huynh, huynh hãy bình tĩnh mà xét xử, con mèo hoang đó làm rách váy của ta, ta dạy cho nó một bài học thì có gì sai? Kinh Hồng trưởng lão lại không phân rõ trắng đen muốn đánh giết ta, rõ ràng là đang trút giận lên ta.”
Linh Miểu nửa nằm trên mặt đất, vẻ mặt thảm hại như thể bị thương nặng sắp chết không đứng dậy nổi, linh khí tản mát, khóe miệng rướm máu, trông vô cùng yếu đuối.
Linh Ôn vốn đã cau mày, lúc này nhíu chặt lại thành một cục, lập tức quay người đỡ Linh Miểu, ánh mắt nhìn ta tràn đầy trách móc.
Nhìn vẻ mặt muốn ra mặt thay Linh Miểu của hắn, ta chỉ thấy vừa tức vừa buồn cười.
Giải thích với loại người này thật mất giá, ta không nói hai lời liền vung bạch luyện về phía Linh Miểu, lần này không hề nương tay.
“Chỉ là một đôi gian phu dâm phụ, giết chết ngươi thì sao?”
Linh Ôn vừa đỡ Linh Miểu dậy thì sắc mặt cứng đờ, bàn tay định bắt lấy bạch luyện khựng lại, mặc dù bảo vệ được Linh Miểu nhưng cánh tay của hắn cũng bị rạch một vết thương sâu.
Nhìn vết thương đó, ta thấy buồn nôn, lập tức tung ra đòn thứ hai, hắn thích đỡ thì cứ đỡ cho đủ.
Trừ ma đan sa đã phát huy tác dụng, lần thứ hai ta ra tay lực đạo đã yếu đi đôi chút, lần này Linh Ôn không chỉ đỡ nữa mà còn giật lấy bạch luyện của ta.
“Kinh Hồng, ngươi bình tĩnh một chút, chỉ là một con mèo thôi, ta có thể tìm cho ngươi một trăm con một nghìn con giống vậy, hà tất phải giết người vì chuyện này!”
Ta cười lạnh một tiếng, nhìn hắn đầy chế giễu: “Linh Ôn chân nhân, ngươi đang giảng đạo lý với ta sao?”
Ta chặn họng bài diễn văn dài đã chuẩn bị sẵn, khi Linh Ôn mở miệng lần nữa thì thái độ đã mềm mỏng hơn một chút: “Chuyện phải tính từng chuyện một, chuyện của ta và Linh Miểu ta sẽ tự giải thích với ngươi, ta hiểu ngươi tức giận nhưng ngươi không thể vì chuyện nhỏ này mà làm bậy.”
15
Con người có lẽ thực sự sẽ thay đổi, mặc dù ta đã quên hết những chuyện trước đây hắn từng chung đụng với ta nhưng với tính tình của ta, nếu biết sớm hắn là loại người hồ đồ, ích kỷ, bá đạo như vậy, không tiện tay giết chết thì cũng sẽ tránh xa.
Sức mạnh trong cơ thể đang dần tiêu tan, lúc này nếu tiếp tục giằng co thì người chịu thiệt chỉ có ta nhưng muốn ta vì sức lực không đủ mà nhẫn nhịn thì cũng không thể nào.
Ta chỉ tay một cái, bạch luyện hóa thành khói bụi trở về tay áo, Linh Ôn tưởng ta đã bị thuyết phục, nở nụ cười định mở miệng, ta liền cắt ngang lời hắn.
“Linh Ôn chân nhân muốn tính từng chuyện một cũng được, ta hỏi một câu, là ai đã quỳ trước tượng tổ sư chỉ thiên thề rằng, đời này phụ bạc Kinh Hồng thì hồn phi phách tán.”
Nụ cười trên mặt Linh Ôn lập tức cứng đờ, ánh mắt nhấp nháy.
“Ta không phải chưa từng nhắc nhở ngươi không nên vượt quá giới hạn, ngươi thật sự không vượt qua được ải mỹ nhân, ta cũng không dùng dao ép ngươi tiếp tục làm phu thê ân ái với ta, ta để Văn Tâm cầm thư hòa ly đến tìm ngươi, đã là nể mặt ngươi lắm rồi.”
“Lòng người dễ thay đổi, ta chỉ cầu một chữ hòa ly nhưng ngươi thì sao? Ngươi cho rằng bắt giữ Văn Tâm, dụ ta trở về thì có thể dựa vào bản lĩnh đảo điên trắng đen để ta tin ngươi sao? Hay là ngươi cho rằng ta có thể chấp nhận phu quân của mình mập mờ cùng với người khác?”
“Ở bên nhau nhiều năm như vậy, trong mắt ngươi ta rốt cuộc là một người không có giới hạn đến mức nào?”
Ta rất ít khi nổi giận trước mặt người khác, những năm trước khi chưa có năng lực gì bị bắt nạt, ta cũng chỉ nghĩ đến cách lấy lại thể diện, chứ không nhảy dựng lên chửi bới.
Sau này dù là năng lực hay địa vị thân phận đều được nâng cao, ít ai có thể khiến ta không vui, ta cũng thu liễm tính tình, lâu dần, những người xung quanh đều coi ta như một người hiền lành không biết nổi giận.
Thấy Linh Ôn bị ta nói đến mức cúi đầu, Linh Miểu có chút bất bình.
“Sư huynh chỉ là không yêu người nữa thôi, hắn có lỗi gì?”
Nàng ta dám nhảy ra vào lúc này, chắc chắn là tin tưởng Linh Ôn sẽ giúp nàng ta, muốn trước mặt Linh Ôn giành được thêm một phần thiên vị.
Ta càng thêm coi thường nàng ta, không có Linh Ôn, nàng ta chỉ là một thứ còn không bằng cả mèo hoang chó hoang.
Ta nhìn chằm chằm Linh Ôn: “Đã muốn tính toán, Linh Ôn chân nhân không bằng trước tiên tính toán xong ân oán này, tính xong ân oán này, những chuyện còn lại cũng không còn quan trọng nữa.”
Bị phớt lờ, Linh Miểu trừng mắt không phục, còn muốn mở miệng thì bị Linh Ôn cắt ngang.
Linh Ôn ánh mắt lấp lóe: “Kinh Hồng, chúng ta thật sự phải đi đến bước này sao?”
Lời này vừa thốt ra, người không biết thực hư chỉ sợ còn tưởng là lỗi tại ta.
Lúc này ta đã ghét hắn đến mức không muốn che giấu.
Liếc hắn một cái, ta lạnh lùng chỉnh lại: “Giữa ta và ngươi, người làm sai từ đầu đến cuối chỉ có ngươi, đi đến bước này là do ngươi, không phải do ta.”
Thấy ta không mắc mưu, Linh Ôn có chút sốt ruột: “Ngươi thật sự không thể cho ta một cơ hội sao? Những năm qua, ta đối với ngươi lúc nào cũng thuận theo, chưa từng phụ ngươi lừa ngươi, ngươi thật sự không màng chút tình nghĩa ngày xưa sao!”
Lời này vừa thốt ra, Linh Miểu vừa rồi còn nắm chắc thắng lợi trong tay liền biến sắc.
Nàng ta ngây ngốc nhìn Linh Ôn, không tin Linh Ôn lại không nhân cơ hội này đoạn tuyệt quan hệ với ta mà còn muốn cứu vãn.
Nhìn vẻ mặt thay đổi của hai người trước mặt, ta có thể cười cả nửa đời sau.
Muốn cười thì ta liền cười thật: “Linh Ôn chân nhân có nghe qua vong tình chú chưa?”
Biểu cảm của Linh Ôn trống rỗng trong chốc lát nhưng rất nhanh hắn đã kinh ngạc nhíu mày.
Không đợi hắn trả lời, ta tự giải thích: “Trong vong tình có một giọt máu của ngươi, khi ngươi ngày càng nảy sinh tình cảm với người khác, ta sẽ từng chút một quên đi những ngày tháng có ngươi bên cạnh.”
“Ngươi bây giờ đối với ta mà nói, chỉ là một người xa lạ có chút thù hận, không thể nói đến tình nghĩa gì.”
Khi câu nói cuối cùng thốt ra, sắc mặt Linh Ôn tái nhợt, trong mắt Linh Miểu lóe lên một tia sáng.