Ngày tôi qua đời, trúc mã và em gái cùng cha khác mẹ của tôi đang ôm nhau tình tứ trong phòng tôi.
Mẹ kế đứng ngoài cửa mỉm cười che miệng.
Bố tôi nhắn tin bảo tôi c ú t đi, đừng về nhà làm hỏng chuyện tốt của họ.
Nhưng họ không biết rằng tôi đã c h ế t rồi. Đời này tôi sẽ không bao giờ về nhà nữa.
1,
Năm mẹ mất, tôi tám tuổi.
Năm đó, người mẹ kế trẻ đẹp của tôi đã tỏ tình với bố.
Tất cả họ hàng đều khuyên tôi nên phản kháng, đừng chấp nhận người phụ nữ này.
Họ nói rằng, có mẹ kế thì sẽ có bố ghẻ, đến lúc đó bố sẽ không thương tôi nữa.
Nhưng khi nhìn thấy mái tóc ngày càng bạc của bố, hình bóng cô đơn của ông sau mỗi lần đi làm về, tôi đã d.a.o động.
Không biết bố đã gọi tên người phụ nữ đó trong mơ bao nhiêu lần.
Tôi gọi ông dậy.
Ông mơ màng, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Con gái ngoan, gặp ác mộng à? Bố ôm con nhé.”
Tôi lắc đầu, hỏi bằng giọng trẻ con: “Bố ơi, bố sẽ mãi mãi yêu con chứ?”
Ông cọ nhẹ vào má tôi, “Công chúa nhỏ của bố, bố không yêu con thì yêu ai?”
Tôi cười, mắt cong như trăng khuyết: “Bố ơi, vậy thì bố cưới cô ấy đi, con đồng ý rồi.”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy bố khóc.
Và lần thứ hai, là bây giờ.
Ông nhìn hai người đang ôm nhau say đắm trong phòng tôi, vì một người con gái không cùng m.á.u mủ mà xúc động rơi lệ.
Ông lấy điện thoại nhắn tin bảo tôi cút đi, đừng về nhà làm hỏng chuyện tốt của họ.
Mẹ kế dịu dàng bước tới ôm lấy vai bố, “Cái con bé mồ côi mẹ đó thật là vô ơn. Hôm qua là sinh nhật anh mà nó cũng không thèm không về nhà, còn chẳng thèm gửi một lời chúc.”
Bố tôi hừ một tiếng.
Mẹ kế nói thêm: “Chắc nó đi với thắng đàn ông nào rồi, không phải lần đầu tiên đâu…”
Bố tôi tức giận: “Nó dám! Lần sau, tôi không đ á n h g ã y chân nó, đuổi nó ra khỏi nhà!”
Mẹ kế cười mãn nguyện, “Chỉ có thể trông cậy vào Nhã Nhã của chúng ta, chỉ mất ba tháng đã tán được người đàn ông giàu có, những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sắp đến rồi.”
Tôi bay đến bên cạnh Lâm Nhã Nhã, cô ta đang cố gắng hết sức để làm hài lòng người đàn ông kia, trông như đang ngượng ngùng nhưng thực chất lại rất chủ động.
Cô ta rất giống mẹ, cả hai đều có gương mặt ngây thơ trong sáng.
Nhưng lúc này, ánh mắt của cô ta đầy tự mãn, thật sự rất ghê tởm.
Lâm Nhã Nhã là em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Khi mới đến nhà tôi, cô ta ăn mặc rách rưới, trông rất rụt rè.
Tôi lấy chiếc váy đẹp trong tủ áo định đưa cho cô ta, nhưng lại nghe mẹ kế khóc lóc nói: “Man Man, sao con lại chê em gái chỉ vì con bé không có quần áo đẹp? Con là công chúa nhỏ sống trong nhung lụa, nhưng Nhã Nhã dù có nghèo khó thì vẫn là bảo bối của mẹ.”
Tôi định giải thích, nhưng lại thấy Lâm Nhã Nhã bắt đầu khóc thút thít.
Cô ta vừa rơi nước mắt vừa nở một nụ với bố tôi, người đang vội vàng từ phòng khách chạy vào, cất giọng mềm mại đáng thương: “Chú ơi, chú đừng trách chị, đều là lỗi của con, con làm bẩn phòng chị.”
Gương mặt cô ta như một con ch.ó bị bỏ rơi, khiến người ta cảm thấy thương cảm.
Nếu không biết sự thật, có lẽ tôi cũng sẽ bị lừa.
Quả nhiên, ông mắc mưu, ông âu yếm vuốt tóc Lâm Nhã Nhã: “Con đã chịu khổ nhiều năm, đừng gọi là chú nữa, gọi là bố đi.”
Lâm Nhã Nhã cúi đầu, ngượng ngùng gọi: “Bố.”
Tôi vừa định mở miệng thì đã bị bố lườm: “Man Man, con làm sao vậy. Đây là em gái con, sau này là người một nhà, con phải chăm sóc em gái, nghe rõ chưa!”
Lúc đó tôi mới tám tuổi, không hiểu tại sao họ lại làm như vậy, không hiểu tại sao họ lại nói dối, càng không hiểu tại sao bố luôn yêu thương tôi lại mắng tôi như vậy.
Tôi chỉ cảm thấy hơi uất ức mà thôi.
Tôi đẩy mạnh Lâm Nhã Nhã một cái, ôm con gấu bông chạy ra khỏi nhà.
Chính lúc đó, tôi gặp được Kỳ Yến.
Anh ngồi trên bậc thang đọc truyện tranh, xinh đẹp như búp bê, khiến tôi nhìn đến ngây người, quên cả khóc.
2,
Ngày hôm đó, tôi và Kỳ Yến chơi trò gia đình trong vườn nhà anh ấy cả buổi chiều.
Đến tối khi về nhà, phòng ngủ của tôi đã bị Lâm Nhã Nhã chiếm.
Cô ta mặc váy ngủ công chúa của tôi, nằm trên chiếc giường mềm mại của tôi, ngủ ngon lành.
Mẹ kế kéo tôi đến một căn phòng nhỏ chật chội khác, “Man Man, xem mẹ trang trí cho con thế nào, con có thích không?”
Tôi ôm gấu bông, mạnh mẽ gạt tay bà ta ra, “Bà không phải mẹ của tôi.”
Một đứa trẻ thì làm gì có chút sức lực nào chứ, vậy mà bà ta ngã xuống đất, còn đập đầu vào góc bàn.
Bố tôi lo lắng: “Man Man, con nói gì vậy. Chẳng phải chính con đã chấp nhận cô ấy sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt già nua của bố, lưng ông hơi còng, tôi lặng lẽ nuốt xuống tất cả lời nói, cúi đầu.
Lúc đó tôi chưa nhận ra rằng, bắt đầu từ khi đổi phòng ngủ, chính là khởi đầu của cơn ác mộng của tôi.
Lâm Nhã Nhã ngoan ngoãn, thông minh, hiểu chuyện và ngọt ngào, rất nhanh đã chiếm được lòng yêu mến của các dì trong khu phố và các bạn nhỏ.
Còn tôi, từ khi mẹ qua đời, tôi trở nên trầm lặng, không có nhiều bạn bè.
Trước đây, mỗi khi bố tan làm về đều cố gắng làm tôi vui, dẫn tôi đi chơi.
Nhưng không biết từ lúc nào, trong những bữa cơm gia đình, tôi không còn chen được vào một câu nào nữa.
Họ như một gia đình ba người hạnh phúc, tôi lại giống như người ngoài.
Tôi không nhớ rõ lần cuối cùng bố ôm tôi là khi nào, kể chuyện trước khi ngủ cho tôi nghe là khi nào.
Thời gian trôi qua, tôi cũng dần quên cách làm nũng với ông.
Mẹ kế thì nói tôi vốn lạnh lùng, không gần gũi với bố, nói tôi là đứa vong ân bội nghĩa, nói rằng bố đã hy sinh rất nhiều cho tôi, còn tôi thì không biết điều.
Không biết có phải lời nói bên gối có sức mạnh lớn như vậy hay không, ánh mắt bố nhìn tôi ngày càng xa lạ.
Quan hệ giữa tôi và bố ngày càng ngượng ngùng.
Còn Lâm Nhã Nhã, cô ta như cá gặp nước.
Tôi nhìn cô ta thành thục nhảy lên người bố vui đùa, và trêu đùa bố đủ kiểu.
Tôi nhìn bố bắt đầu gọi cô ta là “con gái ngoan”, bắt đầu vui vẻ vì cô ta, buồn vì cô ta.
Ngày của bố, tôi đã dùng hết tiền tiết kiệm của mình mua cho bố một chiếc trâm cài áo nhỏ.
Tôi đã thử nhiều lần nhưng không dám tặng.
Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm bước ra, Lâm Nhã Nhã đã đi trước một bước, hôn lên má bố tôi, hát vang “Bố là tất cả”.
Mẹ kế chu môi, “Thế còn mẹ thì sao. Mẹ giận rồi đấy.”
Lâm Nhã Nhã ngồi giữa, một tay ôm mẹ kế, một tay ôm bố tôi, giọng vui vẻ: “Chúng ta là một gia đình hạnh phúc mà.”
Họ là một gia đình hạnh phúc, vậy tôi là gì?
Chiếc trâm cài trong tay tôi rơi xuống đất, vỡ thành bốn mảnh.
Bố nhìn tôi, tôi vội lau nước mắt.
Khi ông đầy vẻ nghi hoặc định bước về phía tôi, Lâm Nhã Nhã bị trật chân, đau đớn kêu lên.
Bố tôi lập tức quay lại, lo lắng cho đứa con gái kế của mình.
Tôi không quay đầu lại mà chạy nhanh phòng.
Thấy không, thực ra trong lòng ông đã có lựa chọn rồi.
Tôi đã không còn là người mà ông yêu thương nữa.