Ta và Hoàng Đế là thanh mai trúc mã: “hai đứa nhỏ ghét nhau”.
Hắn sợ nhà ta tạo phản, ta lại sợ hắn tịch thu gia sản.
Phụ thân ta là Đại Tướng quân, ca ca ta là Tiểu Tướng quân, tỷ tỷ ta là Nữ Tướng quân.
Lẽ ra ta cũng có cơ hội làm Nữ Tướng quân, nhưng tiếc là hồi nhỏ chơi oẳn tù tì thua, nên chỉ có thể ở nhà chờ ngày vào cung.
Phụ thân nói, ta là một quân cờ quan trọng, sau này có thể truyền tin từ trong cung cho gia đình, đợi ngày nào đó Hoàng Đế ra tay tịch thu gia sản thì có thể báo trước để họ chạy trốn.
Ta nói vậy còn ta thì sao, ta còn ở trong cung, mọi người chạy rồi thì ta phải làm sao.
Phụ thân ấp úng nói: “Ngươi phải tranh sủng, ngươi phải khiến Hoàng Đế sủng ái ngươi, như vậy hắn sẽ không nỡ g.i.ế.c ngươi.”
Ta hiểu rồi, ý là không quan tâm đến ta nữa.
Haizz, thua một lần oẳn tù tì mà thua cả đời. Từ lúc ta ra cái kéo năm đó là số phận đã như cánh bèo trôi, cô độc không nơi nương tựa, số phận chỉ còn trông cậy vào một người.
Năm bảy tuổi, ta gặp được người đó.
Lúc đó ta đang đi dạo thì giữa đường đột nhiên có một chiếc xe ngựa lao thẳng tới, làm kinh động người đi đường, hất đổ hàng hóa của tiểu thương và không có ý định dừng lại.
Ta nghĩ chắc hẳn là con ngựa phát điên rồi, ta cần phải bảo vệ mọi người trên con đường này!
Vì vậy ta bới một viên gạch xanh ném về phía nó, ngay lập tức đánh trúng đầu con ngựa, khiến chiếc xe lật nghiêng trên mặt đất.
Bốn phía xông ra mấy tên thị vệ đến bắt ta. Tuy ta có sức mạnh trời sinh, nhưng một mình khó địch lại bốn tay nên đã bị trói và áp vào bên đường.
Khi lưỡi đao kề sát cổ thì bị một giọng nói trẻ con trong xe ngăn lại: “Dù sao cũng là đứa trẻ, nên cho nàng một cơ hội sửa sai, đưa về thẩm vấn đi.”
“Điện hạ nhân từ, nhưng thích khách giang hồ ngày nay có rất nhiều thủ đoạn, phần lớn là dùng bí thuật cải trang thành trẻ con.” Thị vệ đáp lại hắn.
Ta tủi thân khóc lớn: “Hu hu hu, ta thật sự là trẻ con, đừng g.i.ế.c ta. Các người đi tìm phụ thân ta đi, ông ấy tên An Cường, ở nhà thứ hai trên phố Ngô Đồng, từ đây rẽ trái…”
Không khí im lặng một lúc, người bên trong cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Cho nàng vào đây.”
Ta bị áp giải vào trong xe và gặp hắn.
Là một nam hài mặc trang phục hoa lệ, độ tuổi xấp xỉ ta, khuôn mặt như được đúc ra từ ngọc thạch đang cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng đôi mắt to đen láy lại chớp liên tục, để lộ sự bất an.
Mặc dù xe bị lật nhưng người này vẫn ngồi vững vàng trên một chiếc ghế nhỏ dưới đất, cửa sổ bên hông lúc nãy đã bị mở ra phía trên đầu, ánh sáng chiếu xuống khiến bộ y phục trắng viền vàng thêu rồng trở nên lấp lánh, mang một chút thần thánh.
Hắn mở miệng, giọng nói trẻ con nhưng mang theo sự từng trải, vừa xa cách vừa bình thản, hắn nói: “Ngươi chính là An Ninh?”
“Đó là tỷ tỷ của ta.” Ta đáp lại.
“Vậy ngươi là An Phù.” Sau khi hắn xác định thân phận của ta thì thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho người xung quanh: “Mau cởi trói, các ngươi làm An tiểu thư sợ rồi. Đại Tướng quân trung thành tận tâm, hài tử của ông ấy sao có thể hành thích, nhất định là sơ suất…”
Ta kêu oan: “Ta chưa bao giờ sơ suất, ta đánh rất chuẩn.”
Mặt hắn giật giật, cười gượng: “Vậy chắc chắn là có hiểu lầm gì đó…”
Ta thắc mắc: “Không có hiểu lầm đâu, ta đánh chính là con ngựa của ngươi.”
Cả người hắn cứng đờ, ta vỗ vỗ đầu gối hắn an ủi: “Ngươi sợ lắm phải không? Con ngựa của ngươi phát điên, nhưng may mắn là ta đã kịp ngăn lại, giờ thì không cần lo nữa.”
Thần sắc hắn mới dịu xuống, lại có chút oán giận: “Bản cung có việc gấp… Thôi vậy, nhất định là lỗi của bản cung, đa tạ An tiểu thư ra tay cứu giúp.”
“Không cần khách sáo.” Ta hào phóng chấp nhận: “Nghe ngươi tự xưng là bản cung, ngươi là người của cung nào?”
Hắn ngồi thẳng dậy, trong sự kiêu ngạo lộ ra chút tự hào: “Đông cung.”
“Ồ!” Ta không khỏi há to miệng, nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần: “Thì ra ngươi chính là Thái tử, phu quân tương lai của ta.”
Thái tử sững sờ, nhìn ta không thể tin được: “Ta… Bản cung phải cưới ngươi?”
“Phụ thân ta đã nói rồi, đợi ta lớn sẽ đưa ta vào cung làm phi tử của ngươi.” Ta lại sờ sờ y phục của hắn, vải vóc sờ vào vừa mịn vừa thoải mái, con rồng trên đó thêu rất sống động, ta cạy cạy mắt rồng.
Mặt hắn tái xanh, vẻ nghiêm trọng hiện rõ: “Tướng quân thật sự có ý đó…”
Ta gật đầu: “Đợi ta trưởng thành là có thể tham gia tuyển tú rồi, cố gắng trong vòng nửa năm lên mỹ nhân, ba năm lên tần, năm năm lên phi, làm Hoàng hậu thì phải xem vận may, không thể cưỡng cầu.”
Thân hình nhỏ bé của hắn lắc lư, khuôn mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn: “Tướng quân đã tính toán chu đáo như vậy…”
“Điều kiện tiên quyết là ngươi phải đợi ta đó, đừng có c.h.ế.t sớm.” Ta vỗ vỗ vai hắn, vỗ một cái là hắn lại lắc một cái. Xem ra thân thể của hắn thật sự không tốt lắm, ta có hơi lo lắng.
Hắn né tránh tay ta, dựa lưng vào vách, tuyệt vọng nhắm mắt: “Vậy ta sẽ… đợi…”
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Ngọc Kỳ