Nhìn tài khoản từ hai trăm nghìn đã biến thành hai mươi triệu, cảm giác buồn nôn trong lòng tôi lập tức tan biến.
Tiêu Trạch Vũ ngu ngốc này, tham lam đến mức không biết đủ, còn tưởng rằng sẽ tiếp tục tăng. Anh ta đâu biết rằng sau đêm nay, cổ phiếu này sẽ rớt xuống đáy.
Kiếp trước, không chỉ Tiêu Trạch Vũ mà còn nhiều người khác cũng mua cổ phiếu này. Nghe nói vào ngày nó rớt giá, nhiều nhà đầu tư không chịu nổi, thậm chí có người nhảy từ tầng cao xuống.
Tôi vội tiến hành giao dịch bán toàn bộ số cổ phiếu đó đi.
Nhìn số tiền hai triệu chuyển vào tài khoản, tôi chợt nhận ra một vấn đề.
Trước đây, A Hoàng gần như ngày nào cũng liên lạc với tôi, nhưng gần đây anh ta lại như biến mất.
Tôi mở lịch sử trò chuyện, tin nhắn cuối cùng của chúng tôi dừng lại ở thứ sáu tuần trước, với hai câu đối thoại:
【Tiếp tục thả mồi đi, cá vẫn còn béo lắm.】
A Hoàng trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc 【Đã nhận】.
Tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ánh mắt dừng lại ở màn hình chứng khoán.
Tôi càng nhìn càng thấy cổ phiếu này có gì đó không đúng.
Kiếp trước, dường như cũng sau khi khu an toàn được xây dựng, cổ phiếu này đã rớt giá thảm hại trong một đêm.
07.
Tôi đợi đến khi Tô Tần rời đi mới về nhà.
Tuy nhiên, khi tôi về đến nhà, phát hiện Tiêu Trạch Vũ đang thu dọn hành lý, như thể sắp đi xa.
“Ồ, em về rồi à. Anh chuẩn bị về quê một chuyến để bán căn nhà.”
Tôi có chút ngạc nhiên.
“Bán nhà?”
Dù sao đó cũng là căn nhà duy nhất mà bố mẹ Tiêu Trạch Vũ có thể giữ được.
“Ừ, em còn chưa biết à? A Hoàng vừa liên lạc với anh. Anh ta nói rằng cổ phiếu này ngày kia còn có thể tăng kịch trần đỉnh nóc bay phấp phới, nên tối nay anh nhất định phải về bán nốt cái nhà để tiếp tục đầu tư!”
Tiêu Trạch Vũ như bị mất trí, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh lên vẻ tham lam.
Tôi chỉ không hiểu được.
Theo như lời Tiêu Trạch Vũ nói, A Hoàng đã liên lạc với anh ta, điều này có nghĩa là A Hoàng không mất tích một cách vô lý.
Nhưng tại sao anh ta lại chỉ liên lạc với Tiêu Trạch Vũ?
Một cơn ớn lạnh đột ngột tràn lên não tôi.
Quả nhiên, vào thời điểm này, không thể tin tưởng bất kỳ ai!
Nhưng việc Tiêu Trạch Vũ nói sẽ về quê bán nhà lại làm tôi nhận ra một điều.
Căn nhà của bố mẹ anh ta là nhà tự xây ở nông thôn.
Xung quanh có một hồ chứa nước lớn.
Bố mẹ anh ta là người trông coi hồ chứa.
Hồ chứa nước cách xa thành phố.
Vì vậy, họ chỉ có thể tự trồng lương thực, rau củ và nuôi gia cầm.
Kiếp trước, dù thây ma tràn lan nhiều nơi, khu vực này vì bốn bề là núi non, ít người qua lại, nên bố mẹ Tiêu Trạch Vũ thậm chí chưa từng gặp thây ma.
…
Đợi Tiêu Trạch Vũ xuất phát, tôi cũng nhanh chóng khoác lên mình áo kín mít, tiện tay bắt một chiếc xe và theo sát anh ta.
Để mua được căn nhà của Tiêu Trạch Vũ, tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê một người môi giới địa phương đại diện cho mình. Vì Tiêu Trạch Vũ đang cần tiền gấp, cộng thêm ngôi nhà đó lại quá xa xôi hẻo lánh, cuối cùng chỉ với ba trăm ngàn tôi đã mua được nó.
Khi người môi giới đưa hợp đồng cho tôi, anh ta vẫn còn vẻ mặt khó hiểu.
“Chị ơi, sao lại nghĩ đến việc mua nhà ở một nơi hẻo lánh như vậy? Cứ như là tận thế sắp đến vậy.”
Chàng môi giới cười ngây thơ. Tôi không nỡ lòng, nên đã nhắc anh ta nên tích trữ một ít vật tư. Anh ta cười ha hả, nhìn tôi như nhìn người thần kinh.
“Không thể nào, chị còn tin vào chuyện đó à, tin tức đã sớm bác bỏ rồi, đây chỉ là một loại bệnh thôi.”
Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng lý trí mách bảo tôi rằng nhiều chuyện chỉ khiến tôi phải tự chuốc lấy hậu quả. Vì vậy tôi chỉ bịa một lý do để qua chuyện.
Nhưng chỉ mua ngôi nhà này là chưa đủ.
Tôi vừa tận mắt thấy Tiêu Trạch Vũ cùng bố mẹ anh ta xách đủ loại túi lớn túi nhỏ lên xe. Chắc họ đã mang theo tất cả những thứ có thể dùng được.
Sóng thây ma càng ngày càng không thể đoán trước được, thậm chí việc có thể kiểm soát được hay không cũng chưa biết chắc. Vậy nên việc duy nhất tôi cần làm bây giờ là lấp đầy ngôi nhà đó.
Tôi đến siêu thị, hiệu thuốc ở địa phương và bắt đầu càn quét. Những người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, thậm chí là chế giễu. Nhưng tôi không hề bận tâm.