Matcha Và YanDere

Chương 4


32

Tất cả thiết bị điện tử của tôi bị tịch thu.

Từ Hành Chi hỏi tôi: “Em có ý kiến gì không?”

Nhìn khuôn mặt u ám của hắn, bình thường không cười đã hơi đáng sợ, giờ đây cau mày lại, như thể muốn bóp chết tôi bất cứ lúc nào.

Tôi lắc đầu.

Nước mắt trào ra.

Hắn kéo tôi vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo của tôi,
“Vốn là tôi sợ dọa đến em nên mới thương hoa tiếc ngọc. Nhưng bây giờ xem ra nếu tôi thật sự dịu dàng thì không có cách nào xoa dịu được trái tim phóng túng của em rồi.”

Tôi: “…”

Tôi ôm lấy hắn, đôi mắt rưng rưng:
“Bất kể anh có hiểu lầm em thế nào, em cũng sẽ không trách anh. Để được yêu anh, em sẵn sàng trả giá bất cứ điều gì…hức…cũng cam chịu…”

“Nhẹ… nhẹ… chồng ơi… em xin anh…”

“Vào… phòng… em xin anh…”

“Em… sai rồi…huhuhu…hức…hức… Em sẽ không… dám nữa…⋯”

33.

Từ Hành Chi đúng là không phải con người!

Cầm thú cũng không bằng.

Tôi nhìn những dấu vết xanh xanh tím tím trên người mình.

Đến cả việc di chuyển cũng vô cùng khó khăn.

Cảm giác như bản thân sắp chết đến nơi.

Sáng sớm thứ Hai, tôi vừa mới chợp mắt được một lúc, khuôn mặt đã bị thô bạo đánh thức: “Dậy đi!”

Tôi mở mắt, nài nỉ hắn: “Chồng ơi, cho em ngủ thêm một chút nữa đi, năn nỉ anh đó.”

Hắn cười lạnh một tiếng: “Dậy đi công tác cùng anh. Nhanh lên.”

Trên xe, tôi ngủ bù thêm một giấc.

Trên máy bay, tôi lại ngủ bù thêm giấc nữa.

Trong khách sạn, tôi vẫn tiếp tục ngủ bù.

Tôi ngủ một mạch đến tận chiều tối, Từ Hành Chi mới trở về.

Bụng tôi kêu ùng ục vì đói.

Tôi cũng tỉnh dậy, cầm lấy điện thoại bàn, gọi phục vụ phòng.

Hết cách, điện thoại tôi đã bị hắn tịch thu mất rồi.

34.

Hắn hỏi tôi: “Em tỉnh rồi à?”

Tôi cụp mắt, không nói gì.

Dáng vẻ như một cô dâu nhỏ bị ức hiếp.

Nhưng hắn không bị dáng vẻ này của tôi làm cho lung lay nữa.

Hắn bắt đầu cởi cà vạt và quần áo.

Tôi không khỏi nhăn mặt, nhỏ giọng nói: “Đừng, đừng tới, cơ thể em bây giờ vẫn còn khó chịu.”

“À, thế thì liên quan gì đến tôi?”

Hắn lạnh lùng hỏi.

Hiện tại hắn hoàn toàn đã coi tôi trở thành một công cụ.

Từ lời thốt ra với tôi đều lạnh bằng băng.

Không ngừng không nghỉ.

Tất cả đều phụ thuộc vào sự hưng phấn của hắn.

Cuối cùng tôi đã bị sốt cao.

35

Khi tôi lần nữa tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình tôi.

Tay vẫn còn đang truyền dịch.

Từ Hành Chi đúng là một tên đ.iên.

Sớm muộn gì tôi cũng bị hắn l.àm chết mất.

Hắn lại còn không biết xấu hổ giận dỗi tôi.

Bệnh thần kinh.

Y tá đến thay băng cho tôi.

Tôi hỏi: “Tôi còn cần phải truyền dịch trong bao lâu nữa?”

Nữ y tá đáp: “Truyền hết chai này là cô có thể xuất viện rồi.”

Cô ấy nhìn tôi, ngập ngừng nói tiếp: “Đừng lúc nào cũng chiều theo đàn ông, cơ thể là của chính mình.”

36

Đợi đến khi cô ấy đi ra ngoài, tôi rút kim ra, quần áo cũng không thay, trực tiếp đi khỏi phòng bệnh.

Tôi thực sự không còn chút sức lực, cơ thể càng khó chịu hơn.

Khi xuống đến căng tin ở tầng dưới, tôi định sẽ mượn điện thoại di động của nhân viên, gọi cho chị gái.

Sau đó tôi liền thấy Từ Hành Chi đang dùng ánh mắt vô cảm nhìn về phía tôi.

Tôi lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó bấm gọi 110.

Hắn giật lấy chiếc điện thoại, bế tôi lên rồi lập tức rời đi.

Tôi cũng không vùng vẫy gì.

Sau khi ăn xong bữa sáng, lấy lại được chút sức lực, tôi nói với hắn: “Chúng ta ly hôn đi.”

Hắn chỉ thốt ra đúng hai chữ: “Nằm mơ”.

37

Không có biến thái nhất.

Chỉ có biến thái hơn.

Từ Hành Chi tên biến thái này đã nhốt tôi lại.

Tôi nhìn sợi xích dưới chân, tức giận: “Anh dám xích tôi? Anh cmn đợi đấy cho tôi! Người nhà tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, nhất định sẽ chơi chết anh!”

Hắn mỉm cười, giọng nói xa xăm: “Bây giờ em đang đi du lịch, bọn họ còn quản em sao?”

Vừa nói hắn vừa đưa điện thoại của tôi cho tôi xem.

Trên vòng bạn bè tràn ngập những bức ảnh đồ ăn hoặc phong cảnh của tôi.

Còn có một vài bức ảnh selfie của tôi nữa.

Tôi chưa chụp được cái nào, đây chắc chắn là ảnh ghép.

Mà trên vòng bạn bè của hắn cũng đăng một hoặc hai bức ảnh tương tự.

Điều này càng chứng tỏ hai chúng tôi đang đi du lịch cùng nhau.

38.

“Anh không thể nhốt tôi cả đời được.”
Giọng của hắn âm u vang lên: “Ai nói vậy?”
“Nếu em dám bỏ trốn, dám đề cập đến chuyện ly hôn, thằng hồ ly tinh kia của em, hoặc là chết vì bị tông xe, hoặc là chết vì dùng thuốc quá liều, em có thể chọn.”
“Còn em,” Hắn nhìn xuống chân tôi, “Tôi cảm thấy thành một người t.àn t.ật cũng khá tốt.”
Hắn vừa vuốt ve cổ tôi, vừa nói tiếp, “Cho dù tình yêu sâu đậm của em chỉ là giả dối, nhưng em yên tâm, tôi không giống em, tôi sẽ không ghét bỏ em, sẽ chăm sóc cho em thật tốt cả đời này.”
Nói rồi hắn lại tiếp tục dịu dàng vuốt ve đôi chân tôi.
Tôi nhịn không được rùng mình ớn lạnh.
Nụ cười của hắn dần trở nên méo mó, “Chơi kiểu đó trên g.iường ắt hẳn sẽ có một loại tư vị khác, em nói có phải không?”
“Còn nữa, chắc em cũng biết rồi đó, bây giờ đây có rất nhiều loại thuốc khiến cho người ta mất đi lý trí.”
Hắn chầm chậm nói tiếp, “Uống thứ đó vào sẽ khiến tinh thần c.uồng l.oạn một thời gian. Gia đình em hẳn sẽ nghĩ rằng em bởi vì bản thân bị l.iệt mà p.hát đ.iên. Tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cho em thật chu đáo, bọn họ chú ý đến em một hai năm, cũng sẽ yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ có thể muốn làm gì với em thì làm.”
“Sau này, dù đi làm hay công tác, tôi đều sẽ mang theo em theo bên mình, muốn làm lúc nào thì làm.”

“Người ngoài còn sẽ khen ngợi vợ chồng chúng ta tình cảm sâu đậm, khen tôi thủy chung yêu thương em hết lòng.”

Tôi nhịn không được toàn thân run rẩy.

Hắn có thể làm được.

Tên điên này có thể làm ra những điều đó được.

Tôi bị dọa đến phát khóc, gần như sụp đổ: “Từ Hành Chi, anh có bệnh hả! Anh có thể chơi bời bên ngoài, sao em lại không thể! Anh buông em ra! Buông em ra!”

“Tôi chơi bời cái gì?”

“Anh còn giả vờ! Anh đừng tưởng em không biết!”

39.

“Bạch Sương Sương? Em chỉ vì mấy cái tin đồn nhảm mà hoài nghi tôi sao?”

Tôi tức giận nhìn hắn.

Hắn lạnh mặt, gọi một cuộc điện thoại: “Phong sát Bạch Sương Sương cho tôi.”

Sau khi cúp máy, Hắn nhìn tôi cười nói: “Hết giận chưa? Tôi đã chia tay với cô ta tám trăm năm rồi. Người bao dưỡng cô ta là người khác.”

“Nhưng đoàn đội của cô ta đúng là rất thích tôi lấy ra để tạo đề tài. Chắc là cảm thấy tôi là một kẻ dễ tính.”

Tôi ngây người nhìn hắn.

Hắn lạnh nhạt liếc tôi một cái rồi định rời đi.

Tôi vội ôm lấy đùi hắn, khóc nức nở:

“Ông xã, ông xã, em thực sự sai rồi huhuhu. Em biết sai rồi, huhu. Hóa ra là do em hiểu lầm anh, em không bao giờ dám tái phạm nữa, em chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi, huhuhu. Em thề, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ tái phạm nữa, huhuhu. Anh tha thứ cho em một lần đi, huhu. Thật đấy, huhu, lần này em đã nhớ đời rồi. Xin anh đó, ông xã ơi, huhuhu.”

“Em không muốn bị g.iam, em không muốn thành kẻ đ.iên đâu. Em cũng không muốn có người phải chết vì em đâu. Anh tha cho em lần này đi. Xin anh đó.”

Hắn cụp mắt nhìn tôi.

Cao cao tại thượng, như đang nhìn một con kiến bé nhỏ.

“Thật không?”

Tôi vội vã gật đầu.

Hắn thở dài một tiếng: “Thật đáng tiếc.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhìn tôi nói tiếp:
“Vậy thì cho tôi xem thành ý của em đi…”

Nói xong, hắn ngồi xuống sofa.

40.

Trở về từ công tác ở thành phố S.

Tôi cảm thấy như mình đã thay một tầng da.

Từ Hành Chi quả là một tên đại b.iến t.hái.

Tôi nghĩ, sớm muộn gì hắn ta cũng chết vì suy thận cho xem.

Bây giờ hắn lúc nào cũng phòng tôi như phòng trộm.

Hắn đi đâu tôi cũng phải đi theo.

Hắn còn đeo cho tôi một chiếc vòng tay, bên trong còn có gắn định vị.

Hôm chúng tôi về nhà bố mẹ tôi ăn cơm, chị gái kéo tôi sang một bên hỏi:
“Em sao vậy, nhìn như bị hút hết tinh khí ấy.”

Bộ dáng tôi không còn luyến tiếc điều gì, nhìn chị ấy: “Trần Cẩm Ngôn thế nào rồi?”

Chị tôi nói: “Bây giờ cậu ta đã bị công ty giải trí của chồng em mua lại rồi. Em sao vậy? Bị phát hiện rồi à?”

Tôi gật gật đầu.

“Hừm, vậy hắn ta không làm gì em đấy chứ?”

Tôi chợt nhớ lại những thủ đoạn trong lời đe dọa của Từ Hành Chi.

Hắn thật sự là chuyện gì cũng dám làm.

Chẳng trách mọi người đều nói, “chó dữ không sủa”.

Tôi vội lắc đầu, nói: “Em không hề thừa nhận, nhưng hắn ta đã nghi ngờ rồi.”

41

Trên bàn ăn, tôi liên tục gắp thức ăn cho Từ Hành Chi, ân cần chăm sóc hắn.

Vẻ mặt bố mẹ, anh chị em nhà tôi nhìn Từ Hành Chi đều không mấy thiện cảm.

Tôi nhỏ giọng nịnh nọt Từ Hành Chi:

“Ông xã, anh nếm thử món này đi, ngon lắm.”

“Ông xã, anh giỏi quá, ăn hết mấy món em gắp cho anh rồi.”

Mẹ tôi lên tiếng: “Chu Giai Giai, con làm gì vậy? Hành Chi đâu có t.àn t.ật, sao con phải chăm sóc nó như bà mẹ già chăm con vậy?”

Em trai phụ họa: “Đúng vậy chị, lúc ở nhà chị là đại tiểu thư, kết hôn rồi cứ như người hầu ấy. Nếu chị không vui thì về nhà ở đi.”

Anh trai và bố tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Từ Hành Chi.

Tôi tuyệt vọng muốn khóc, cẩn thận xin lỗi Từ Hành Chi: “Xin lỗi, ông xã, anh đừng giận, đều là lỗi của em, em không nên gắp thức ăn cho anh, em… em về nhà sẽ tiếp tục quỳ bàn giặt… cầu xin anh…”

Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc tôi một cái.

Tôi dè dặt nhìn hắn, bồn chồn siết chặt đũa, nước mắt tuôn rơi.

Tôi nhỏ giọng nói với mọi người:
“Bố mẹ, anh, chị, em trai, con ổn, con thực sự rất hạnh phúc, Hành Chi không hề tổn thương hay ngược đãi gì con. Vết thương trên tay cũng là do con tự va vào… thật đấy…”

Từ Hành Chi cau mày, bắt lấy cổ tay tôi, vén áo áo tôi lên.

Vết bầm tím mà tôi cố tình tạo ra trước khi về nhà cũng vì vậy lộ ra.

42

Tôi vội vàng rụt tay ra sau lưng.

Hắn hỏi: “Tại sao lại bị như vậy?”

Tôi nhìn hắn, cắn môi: “Em tự lỡ tay va vào.”

Nói xong, tôi lại vội vàng nhìn bố mẹ và các anh chị em: “Thật sự. Thực sự là do con tự mình va vào.”

Bố mẹ cùng anh chị em vây quanh tôi, kéo tôi ra sofa.

Từ Hành Chi bị gạt ra ngoài.

Bố tôi đã lấy điện thoại ra, gọi cho bố mẹ chồng tôi.

Mẹ tôi bôi thuốc rượu cho tôi, mắt mẹ đã đỏ hoe.

Chỉ có chị gái nhìn tôi đầy nghi ngờ, sau đó dùng khẩu hình hỏi tôi.

Tôi nháy mắt với chị.

Chị gái trợn mắt nhìn tôi.

Bên kia, anh trai cùng em trai tôi đã xông tới, tung nắm đấm đấm về phía Từ Hành Chi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.