Mẫu phi ta muốn làm thái hậu

1


Khi tính mạng phụ hoàng đang gặp nguy hiểm, ta quỳ gối trước long sàng của hắn.

Ta tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói cho hắn biết, từ mười sáu năm trước, mẫu thân ta đã cho hắn uống canh pha thuốc đoạn tử.

“Phụ hoàng, ngài cứ an tâm ra đi.”

Khóe miệng ta hơi nhếch lên: “Mẫu phi ta, từ rất sớm đã muốn làm thái hậu…”.

1

Mười bảy năm trước, ở trong một yến hội, vừa gặp mẫu phi ta, phụ hoàng đã nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), lúc đó mẫu phi ta vừa được gả cho Chiêu Võ đô úy Thẩm Trường Lâm được ba tháng, vẫn còn đang giai đoạn tân hôn, tình thâm nghĩa trọng.

Nhưng phụ hoàng là thiên tử. Vì thế ngày hôm sau, Chiêu Võ đô úy phu nhân Tạ thị lập tức bị cưỡng đoạt tiến cung.

Mẫu phi ta sinh ra cực kỳ xinh đẹp, vừa vào cung đã được đế vương sủng ái, nửa năm sau, một bước từ tiểu mỹ nhân ngồi vào vị trí Tứ phi, còn mang thai long chủng.

Địa vị thăng cấp nhanh như vậy, tất nhiên không thể tách rời khỏi sự ủng hộ của nhà mẫu thân.

Mẫu phi ta ở Tạ thị vốn là thứ nữ của một thê thiếp không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng kể từ khi được thiên tử ân sủng, mẫu phi lại trở thành trưởng nữ được Tạ thị sủng ái nhất.

Tình yêu của bậc đế vương chóng đến cũng chóng tàn. Khi mẫu phi ta mang thai tới tháng thứ tám, trong cung lại nghênh đón người mới.

Lúc đó Tống quý phi thế lớn, nhiều lần ám hại mẫu phi ta, mà phụ hoàng bởi vì kiêng kỵ Tống thị, chỉ nói là mẫu phi ta cần phải nhẫn nại.

Quá thất vọng, mẫu phi ta quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt với phụ hoàng, lập ra lời thề “Kiếp này không bao giờ gặp lại”, tự mình vào Vĩnh Hương (một con hẻm dài và hẹp trong cung điện, vốn là nơi ở của các cung nữ và phi tần. Sau này, khi cuộc chiến trong cung ngày càng sâu sắc, Vĩnh Hương trở thành nhà tù dành cho những nữ tội phạm trong cung.)

Phụ hoàng đối với mẫu phi có chút lưu luyến, rồi lại căm hận mẫu phi không chịu cúi đầu, dứt khoát để mẫu phi đi Vĩnh Hương, bảy năm không quan tâm. Cho đến khi nhi tử của hắn chỉ còn lại một mình ta.

Năm bảy tuổi, ta được cung nhân đón ra khỏi Vĩnh Hương. Bên ngoài Vĩnh Hương, lần đầu tiên ta nhìn thấy phụ thân mình.

Hắn nhìn ta, ngây ngẩn cả người: “Mẫu phi ngươi đâu?”

Lúc đó người đi theo phía sau ta, chỉ có thị nữ Hồng Dược, mẫu phi vẫn ở lại Vĩnh Hương, người từ trước đến nay đều giữ lời hứa, nói kiếp này cùng phụ hoàng không gặp lại thì sẽ không gặp lại.

Ta khấu đầu cung kính phụ hoàng một lễ, đem thư tay của mẫu phi giao cho hắn.

Phụ hoàng vội vàng tháo ra, vội vàng đọc, thần sắc của hắn biến hóa cực kỳ đặc sắc từ kinh ngạc, khó chịu, đến phẫn nộ, tuyệt vọng.

Khuôn mặt của hắn giống như một ngọn đèn lồng quay vòng, với nhiều loại cảm xúc khác nhau.

Phụ hoàng nhìn ta, trong mắt hiện ra sự thất vọng và chán ghét.

Một lúc lâu sau, hắn thản nhiên thở dài: “Tại sao người sống sót, không phải là Linh Nhi của ta…”.

Đương nhiên ta không phải là Linh Nhi hắn thích nhất. Phụ hoàng cũng không hiểu, từ ngày hắn cưỡng đoạt mẫu phi ta tiến cung, thì đã định ta nhất định sẽ là hài tử duy nhất của hắn.

Ba ngày sau, ta được phong làm Thái tử Đại Ninh.

Thật ra trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, phụ hoàng cũng không muốn để ta làm Thái tử, chẳng qua là bởi vì không có lựa chọn nào khác mà thôi. Nhưng họ không biết… Thái tử Đại Ninh, thật ra là một nữ nhi.

“Sắc mê người có thể

Được bao lâu, bao sâu”

(Bản dịch thơ của Long Chiến

Bản gốc: 以色事他人,能得几时好。

Nghĩa là:

Lấy nhan sắc phục vụ người ta

Mấy khi được tốt đẹp mãi

Được trích từ hai câu cuối trong bài thơ Thiếp bạc mệnh của Lý Bạch. Nguồn: thivien.net)

Với sự thông minh của mẫu phi, sao có thể không hiểu đạo lý này, cho nên mới lựa chọn rút lui khỏi trận chiến hậu cung, lưu lại một nét mực nặng nề trong lòng phụ hoàng.

Về sau mẫu phi sinh hạ ta ở Vĩnh Hương, người ngoài chỉ biết ta là long chủng, mẫu phi cho ta ăn mặc như nam tử, cung nhân Vĩnh Hương tự nhiên cho rằng ta là hoàng tử, không dám khi dễ ta quá mức.

Đợi đến khi đám hoàng tự c.h.ế.t gần hết, các cung phi nương nương không còn sức chiến đấu, tình thế đã thành cục diện không thể thay đổi, mẫu phi mới chịu cho người tung ra tin tức.

Phụ hoàng nghe tin tìm tới, mặc dù biết được ta là nữ nhi, cũng chỉ có thể chấp nhận nhắm mắt làm ngơ, đón ta về Đông Cung.

Phụ hoàng lừa gạt toàn bộ thiên hạ, nhưng không gạt được trái tim mình, mỗi lần hắn nhìn ta, trong mắt chỉ có sự thờ ơ, thiếu kiên nhẫn.

Nhưng hắn không có cách nào khác. Dù sao ta cũng là huyết nhục của hắn, còn hơn gấp vạn lần phải nhận nhi tử của huynh đệ mình làm người kế vị, chắp tay nhường ngôi hoàng đế quả thật không dễ dàng gì.

Tuy nhiên, ngôi vị hoàng đế của hắn cũng tuyệt đối sẽ không truyền cho vị Thái tử là ta đây.

Ta biết rõ tính toán của phụ hoàng. Lúc rời Vĩnh Hương ta bảy tuổi, trong mắt hắn ta đã sớm là một con sói nhỏ xa lạ, nhưng con ta thì khác… Nếu hắn tự mình giáo dưỡng ta từ khi còn nhỏ, tự nhiên ta sẽ quan tâm hắn nhiều hơn.

Vì thế năm ta mười lăm tuổi, phụ hoàng tự mình tìm hai nam sủng đưa vào Đông Cung, mong ta sớm ngày sinh hạ hoàng tôn, thay hoàng thất khai chi tán diệp. (Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.)

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.