Mẫu Tử Song Sát

Chương 1


Lưỡi chị dâu thè ra, mặt mày tái mét nằm trên đất, tôi sợ hãi nép vào sau lưng mẹ.

Mẹ tôi lớn tiếng mắng chửi, mọi lời lẽ khó nghe nhất cũng nói ra hết.

Mắng xong vẫn chưa hả giận, bà còn hung hăng đá liên tục vào t.h.i t.h.ể chị dâu.

Tôi muốn ngăn cản mẹ, nhưng trong nhà tôi là người có địa vị thấp kém nhất nên chẳng làm được gì.

Tôi nhìn anh trai cầu cứu, suy cho cùng chị dâu cũng là người vợ chung chăn gối với anh một năm rưỡi nay.

Không ngờ được anh tôi lại lạnh lùng nhìn mẹ đá chị dâu.

Thậm chí còn hung hăng phun một bãi nước bọt xuống đất: “Con đ* phá của này, c.h.ế.t một mình thì thôi đi… Còn đem con tao c.h.ế.t cùng, thứ c.h.ế.t bầm!”

Mẹ tôi lấy một cái mền rách ném lên người chị dâu, bảo anh tôi mang chị ấy đi vứt vào hố chôn tập thể.

Nhưng lại bị Lục gia ngăn lại.

Lục gia từ ngoài đi vào, nhìn thấy t.h.i t.h.ể của chị dâu tôi liền lắc đầu liên tục: “Tạo nghiệp! Thật là tạo nghiệp mà!”

Ông là người có danh vọng rất cao trong làng tôi, đứng trước Lục gia, ngay cả mẹ và anh tôi cũng không dám làm càn. 

Mẹ tôi nhẹ nhàng nói với Lục gia: “Chú Lục, tôi đem vứt thứ đàn bà phá của này đi, để mọi người không bị xúi quẩy.”

Lục gia hừ lạnh một tiếng, nghiêm khắc nhìn mẹ tôi: “Quế Phân, làm người phải có tâm một chút.”

“Con dâu cô đang mang thai lại mặc váy cưới đỏ treo cổ, nếu cô dám đem cô ấy vứt xuống mộ tập thể, thì chưa đến bảy ngày, cả nhà cô đều phải chết.”

Lời của Lục gia rất nghiêm túc, mẹ tôi nào dám nghi ngờ.

Bà run run rẩy rẩy hỏi: “Vậy, phải làm sao đây, Lục gia, chúng ta là họ hàng với nhau, thúc cũng người nhìn Tiểu Minh và Tiểu Văn từ nhỏ tới lớn, thúc không thể không quản được.”

Lục gia thở dài nặng nề: “Sắp xếp linh đường, làm tang lễ thật lớn, hy vọng có thể giải trừ oán khí của Tiểu Thúy.”

Nghe đến làm tang lễ thật lớn, mặt mẹ tôi liền biến sắc, có chút không tình nguyện, suy cho cùng trong mắt bà, chị dâu cũng chỉ là một món đồ mà thôi.

Bây giờ còn vì món đồ đó mà làm khổ bản thân, mẹ tôi đứng yên không nhúc nhích, anh tôi cũng không lên tiếng.

Thấy thái độ của mẹ và anh tôi, Lục gia phất tay áo, quay người muốn rời đi.

Trong miệng còn nói: “Bây giờ mà không nghe lời, có xảy ra chuyện gì cũng đừng đến tìm tôi, chuyện của gia đình cô tôi lo không nổi đâu.”

Thấy Lục gia muốn đi, mẹ tôi liền lo lắng giữ ông lại: “Chú Lục, ông đừng nói vậy chứ, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay, ông đừng giận, đừng giận.”

Lục gia hừ lạnh một tiếng, không đáp lời mẹ tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.