Mây Đen Xuất Hiện

Chương 5


22

Cuối cùng, Tạ Lẫm mang theo đầu Bạch Chấn đi tới phía sau ta.

Máu đỏ thẫm làm cho tấm thảm loang lổ.

Ta thu hồi trường kiếm, đi về phía chủ vị.

Tạ Lẫm đặt đầu lên bàn.

Ta tiếp nhận thư Bạch Chấn gây nên:

“Hiện tại, chúng ta có thể đến xem thật kỹ những thư từ này.”

Ta chỉ vào chương nhỏ ở góc dưới bên trái của một trong những bức thư:

“Đây là tư chương của Bạch Chấn.”

Nói xong liền bảo Tạ Lẫm lấy ra tư chương này.

“Mời mọi người xem.”

Tiếp theo ta kéo một người áo đen ngã xuống đất.

Nhấc mặt nạ lên:

“Mọi người có nhìn thấy mi tâm của người này không?”

“Theo ta được biết, đây là ấn ký chỉ có Phượng tộc mới có.”

“Mà mi tâm của người có thiên phú cao nhiều nhất là ba điểm.”

Cuối cùng ta đẩy đầu Bạch Chấn về phía trước:

“Các vị trưởng lão còn có dị nghị gì không?”

Đại trưởng lão Chấp Pháp Đường mở miệng trước:

“Ta thấy gia chủ nói rất đúng.”

“Loạn tặc như thế phải giết.”

Ta cười khẽ, ngược lại lên tiếng.

Chúng trưởng lão phụ họa nói:

“Gia chủ nói rất đúng.”

Ta vung tay lên, chỉ vào Tạ Tắc và Bạch Ngọc Oánh:

“Người đâu, đem hai người bọn họ kéo vào địa lao.”

“Thời gian không còn sớm, các vị trưởng lão nghỉ ngơi trước đi.”

Hai người hoảng sợ kêu lên, cố gắng chạy ra ngoài.

Lại bị thị vệ ngăn cản.

Ta giơ tay ném đầu Bạch Chấn tới trước mặt bọn họ.

Hai người liên tục lui về phía sau, giống như quả bóng xì hơi tê liệt ngã xuống đất.

Không dám kêu nữa.

23

Sau khi rời khỏi nghị sự đường, ta trở lại trong viện.

Rửa sạch vết máu trên người.

Sau khi tắm nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Tạ Lẫm thay áo bào xanh, cầm thuốc mỡ đi tới trước người ta:

“Chủ nhân, ta bôi thuốc cho người.”

Ta gật đầu, nhưng cũng biết rõ vết thương trên người Tạ Lẫm chỉ nhiều hơn ta không ít:

“Lát nữa ta cũng bôi thuốc cho ngươi.”

Cởi áo ra, ta nằm sấp trên giường.

Thuốc mỡ lạnh lẽo và lòng bàn tay nóng rực chạm lên lưng.

Lòng bàn tay Tạ Lẫm xoa thuốc mỡ sau lưng, dễ dàng phát huy dược lực.

Rất thoải mái, ta thư giãn.

Đúng là tiến vào mộng đẹp.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Tạ Lẫm cúi người ghé vào tai ta nhẹ giọng nói:

“Chủ nhân, đừng bỏ lại ta.”

Lập tức ôm ta lên giường.

Tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống.

Một đêm không mộng.

24

Ngày hôm sau, ta một mình xuống hầm ngục.

Âm u, ẩm ướt, mùi máu tanh gay mũi.

Giống như kiếp trước.

Trong tù giam giam giữ các loại tù nhân.

Đều là giam giữ đơn, thuận tiện thẩm vấn.

Bạch Ngọc Oánh và Tạ Tắc cũng bị giam giữ trong đó.

Ta mở phòng giam đóng kín của Tạ Tắc.

Hai tay Tạ Tắc bị treo lên, hai chân bị trói.

Cả người mặt xám mày tro, không còn hăng hái như ngày xưa.

Ta dùng chủy thủ nâng cằm Tạ Tắc lên, nhưng hai mắt hắn nhắm chặt.

Ta liếc mắt, người cai ngục giội thùng nước lạnh vào hắn.

Tạ Tắc run lên, mở to hai mắt.

Nhìn thấy ta đầu tiên là vui vẻ, lại ngắm tới chủy thủ trong tay ta liền thu lại thần sắc.

Ta cầm lấy con dao và đi về phía hắn:

“Tạ Tắc, ta đã nói lần sau chính là muốn xương sống của ngươi.”

“Nhưng hình như ngươi chưa bao giờ để ở trong lòng.”

Dứt lời liền hướng đầu vai hắn đâm một dao.

Tạ Tắc vội vàng mở miệng:

“Là ta sai rồi, là ta sai rồi.”

“Kiếp trước ta cũng chỉ là bị Bạch Ngọc Oánh mê hoặc, nhưng kiếp này ta cũng không hại ngươi.”

“Hiện tại ngươi đã là gia chủ, chuyện cũ trước kia buông xuống đi, buông tha cho ta đi.”

Ta cười nhạo:

“Tạ Tắc, ngươi thật kỳ lạ.”

“Ngươi luôn rất tự tin, giống như là đang tự tin ta sẽ không động vào ngươi.”

“Vậy ngươi đã sai lầm rồi.”

“Còn có ngươi là không hại ta sao? Là không hại thành mà thôi.”

Ta cầm lấy con dao găm, rạch vào xương sống hắn, từng tấc một.

Giống như kiếp trước.

Tạ Tắc đổ mồ hôi lạnh liên tục, hô hấp cũng càng lúc càng yếu ớt.

Cuối cùng ta đâm con dao vào tim hắn.

Máu bắn lên mặt ta.

Ta giơ tay lau đi, nhìn Tạ Tắc ở trước mặt ta đã tắt thở.

25

Mang theo vết máu đầy người ta đi về phía phòng giam giữ Bạch Ngọc Oánh.

Bạch Ngọc Oánh nhìn thấy người ta đầy mùi máu tươi, sắc mặt đột biến:

“Ngươi giết ai? Tạ Tắc?”

“Điên rồi, Tạ gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ta kết khế với Tạ gia thiếu chủ, ngươi không thể giết ta.”

“Ngươi không thể giết ta……”

Ta dùng chủy thủ kề vào cổ Bạch Ngọc Oánh, có chút muốn cười:

“Ngươi ngược lại đừng run nha.”

“Nếu thật sự giống như ngươi nói, ngươi run cái gì.”

Bạch Ngọc Oánh đột nhiên tỉnh táo lại:

“Ngươi giết Tạ Tắc, ngươi đã giết hắn.”

“Đáng chết, Tạ Lẫm đã sớm thông đồng với ngươi rồi.”

Ta từ chối cho ý kiến:

“Bạch Ngọc Oánh, ngươi rất ghen tị với ta sao.”

“Ngươi muốn linh cốt của ta muốn điên rồi, tựa như cha ngươi đã chết vậy.”

“Có lẽ ngươi muốn cùng người cha thân yêu của ngươi chết cùng một kiểu?”

Nói xong ta đẩy chủy thủ về phía trước một tấc.

Mắt Bạch Ngọc Oánh lộ vẻ hoảng sợ:

“Đừng, đừng, ta cầu xin ngươi.”

“Ta không có muốn linh cốt của ngươi, đúng, linh cốt của ngươi không phải còn ở trên người ngươi sao?”

Ta rút chủy thủ ra, giả vờ khó hiểu:

“A? Vậy các ngươi giải thích thế nào về cổ độc của Tạ Lẫm?”

Bạch Ngọc Oánh vội la lên:

“Đúng, Tạ Lẫm, là Tạ Lẫm muốn hại ngươi.”

Ta bật cười:

“Bạch Ngọc Oánh, có phải ngươi cảm thấy ngươi sắp thuyết phục được ta rồi không?”

“Có phải cảm thấy có thể tránh khỏi cái chết?”

“Ta đùa ngươi thôi.”

Mặt Bạch Ngọc Oánh hoàn toàn biến sắc:

“Tiện nhân, Bạch Khanh Vân ngươi là đồ tiện nhân.”

“Đáng lẽ ta phải giết ngươi từ lâu rồi, con khốn!”

Ta thở dài:

“Ngọc Oánh à.”

“Ngươi quá thiếu kiên nhẫn.”

“Sao lại vội vàng xao động như vậy.”

Dứt lời đem chủy thủ hung hăng hướng ngực cô ta đâm tới.

Bạch Ngọc Oánh chết không nhắm mắt.

……

Ta ném con dao đi, trong lòng trống rỗng.

Có chút giật mình.

Đi ra ngoài địa lao, hoàn toàn từ biệt kiếp trước.

26

Từ địa lao đi ra, lại thấy Tạ Lẫm xuất hiện trước mắt.

Vừa lúc có một tia sáng chiếu vào mặt Tạ Lẫm.

Anh tuấn bất phàm.

Ta từng bước từng bước đi về phía Tạ Lẫm, không để ý mùi máu tanh trên người hắn:

“Tạ Lẫm, ngươi biết không, ngươi đã cứu ta một mạng.”

“Cho nên ta vốn định cho ngươi ăn linh huyết, giúp ngươi sớm ngày hóa rồng, đoạt quyền Tạ gia.”

“Nhưng hôm nay thời tiết rất tốt, có một chùm ánh sáng vừa vặn chiếu vào mặt ngươi.”

“Ta muốn hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có nguyện ý kết khế với ta, mãi mãi không chia lìa không?”

Tạ Lẫm lấy khăn tay ra, lau vết máu trên mặt ta.

Cuối cùng ôm chặt lấy ta: “Đương nhiên, chủ nhân của ta.”

Ta nghĩ, ta rốt cuộc đi qua tất cả cơn mưa ẩm ướt, nghênh đón mặt trời chỉ thuộc về ta.

– Hết –


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.