Giới thiệu
Mẹ chồng bị ung thư giai đoạn cuối và chỉ còn nửa năm để sống.
Tôi đang trong thời gian nghỉ thai sản nên liền đảm nhận công việc chăm sóc bà.
Đau khổ mấy tháng, mắt thấy sắp giải thoát thì mẹ chồng lại đưa anh chị của bà tới, ý muốn nhờ tôi chăm sóc.
“Ta sẽ không để con làm việc vô ích, mỗi tháng ta cho con sáu ngàn.”
Nhưng bọn họ, một người trúng gió liệt nửa người không thể tự lo liệu, một người mắc bệnh Alzheimer giống như một kẻ ngốc, lại không thân chẳng quen với tôi, tôi dựa vào cái gì phải giúp đỡ?
Tôi quả quyết cự tuyệt, ông xã Liễu Bình lại bày ra vẻ mặt chỉ trích.
“Mẹ anh chỉ có một tâm nguyện này thôi, chả lẽ em muốn bà mang theo tiếc nuối xuống mồ sao?”
“Không phải chỉ là mỗi ngày làm chút cơm cho người già thôi sao? Có gì vất vả đâu!”
“So với việc anh vất vả đi làm kiếm tiền thì em coi như hưởng phúc rồi!”
Tôi: ???
Được, vậy phúc này để cho anh ta tự mình hưởng đi!
1.
Đoàn Đoàn hai ngày nay có chút ho khan, vốn tôi cũng không để trong lòng.
Nhưng sáng nay sau khi thức dậy tôi phát hiện tiếng đờm trở nên đặc hơn, trong lòng lo lắng, dự định đưa nó đi bệnh viện khám xem sao.
Chào mẹ chồng xong một tiếng, tôi liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Mẹ chồng ngăn tôi lại.
Trong tay bà bưng cái bát nhanh chóng đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ mặt khiển trách.
“Không phải chỉ là trẻ con ho khan thôi sao, có cái gì mà phải ầm ĩ vậy, bệnh viện là nơi người có thể đi sao? không chỉ không có bệnh nói có bệnh, còn có thể nói đến vô cùng nghiêm trọng chỉ để khiến bệnh nhân phải tốn tiền, kỳ thật một chút tác dụng cũng không có.”
“Con nghe mẹ đi, mẹ có kinh nghiệm nuôi con, con cho Đoàn Đoàn uống đi, hai bữa là tốt rồi, căn bản không cần phải đi bệnh viện tiêu tiền hoang phí.”
Bước chân dừng lại, tôi theo lời bà liếc mắt vào trong bát một cái.
Quả nhiên, bên trong là trứng gà dấm chua.
Nghe nói là phương thuốc cổ truyền trị ho khan, mỗi lần mẹ chồng ho khan đều là đánh trứng gà sống sau đó thêm chút dấm trộn đều rồi uống hết.
Cũng không biết là quả thật có hiệu quả hay là tác dụng tâm lý của bà, mỗi lần bà uống xong ho khan quả thật sẽ giảm bớt một ít, nhưng không bao lâu sau lại tái phát.
Nhiều lần nghe bà ho đến tê tâm liệt phế, tôi khuyên bà đi bệnh viện khám thì bà đều lấy lý do thoái thác này để ngăn cản tôi.
Tôi khuyên không được, liền mở một con mắt nhắm một con mắt mặc kệ bà.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi sẽ đồng ý để bà dùng những phương thuốc cổ truyền này trên người Đoàn Đoàn!
Đoàn Đoàn mới hơn một tháng, còn đang uống sữa vẫn chưa thêm thức ăn phụ, sao có thể uống trứng gà dấm chua sống?
Tôi vô cùng không vui nhưng vẫn nhẫn nại nói cho bà biết rằng đứa bé còn nhỏ, hệ tiêu hóa chưa tốt, không thể ăn trứng gà.
Nhưng bà lại bĩu môi, không đồng tình nói:
“Rõ ràng chỉ là ho nhẹ, uống trứng gà vào là tốt rồi, con lại cứ nhất định phải đi bệnh viện, con đúng là không quản gia không biết củi gạo dầu muối đắt, A Bình mỗi ngày đều đi sớm đi trễ về vất vả như vậy mới tiết kiệm được một chút tài sản, không phải để cho con hoang phí như vậy!”
Nghe được lời như vậy, thái dương tôi co rút đau nhức.
Rõ ràng tôi đã nói với bà rất nhiều lần, trước mắt tôi không đi làm là bởi vì đang nghỉ thai sản, tuy rằng không có tiền lương nhưng có trợ cấp sinh sản, cũng không thấp hơn tiền lương của Liễu Bình bao nhiêu.
Bà lại nói, trước kia lúc bà vừa sinh xong đã liền xuống đồng làm việc, nào có thời gian nghỉ ngơi dài như vậy, nói tôi chính là lười biếng muốn dựa vào con trai bà nuôi.
Nhưng Liễu Bình nuôi gia đình không phải là việc nên làm sao? Bố đứa bé cũng không phải đã chết, lại còn muốn một sản phụ như tôi vừa chăm con vừa đi làm.
Nhưng mặc kệ tôi có nói bao nhiêu lần thì bà cũng đều không nghe, còn vô cùng cố chấp mà sống trong thế giới của mình.
Cho nên, lần này tôi không có ý định tranh cãi với bà, tôi trầm mặt ngồi ở trên sô pha giúp Đoàn Đoàn vỗ lưng bài đờm.
Sau đó thừa dịp bà lải nhải mệt mỏi uống nước liền trực tiếp ôm Đoàn Đoàn cầm CCCD ra cửa.
Tự mình lái xe không tiện nên tôi mở điện thoại di động gọi taxi.
Trong lúc chờ xe, mẹ chồng thở hồng hộc đuổi theo ra khỏi tiểu khu.
“Cái đứa nhỏ này sao lại không nghe lời khuyên của ta chứ, đã nói không nên đi bệnh viện mà con cứ nhất định phải đi, làm hại ta còn phải đi theo một chuyến, thật sự là tật cũ khó sửa mà.”
Bà lầm bầm không thể để tôi bị lừa, rồi chui vào ghế phụ xe taxi.
Tôi biết không thể ngăn cản nên liền để bà đi theo.
Không ngờ khi đến bệnh viện thì lại phát hiện ra một vấn đề lớn.
2.
Đoàn Đoàn không có vấn đề gì, quả thật có đờm, nhưng chụp CT cho thấy phổi tạm thời không bị viêm.
Bởi vì trẻ sơ sinh không thể chủ động bài tiết đờm, rất dễ dàng biến thành viêm phổi, bác sĩ chỉ định xông khí dung.
Nhưng trong quá trình xông khí dung, mẹ chồng lại bắt đầu không ngừng ho khan, hơn nữa Đoàn Đoàn không phối hợp vẫn luôn khóc không ngừng, trong lòng tôi có chút phiền não, bảo bà cũng đi làm kiểm tra.
Bà rất không bằng lòng:
“Tiêu tiền làm gì! Ta về uống trứng gà là được.”
Sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt với tôi, nói bác sĩ đều là cố ý nói nghiêm trọng, xông khí dung này một chút cũng không có tác dụng, điều này đã thu hút các bậc phụ huynh khác nhìn vào tôi.
Những lời này tôi nghe tới nỗi lỗ tai đều muốn nổi kén.
Tôi không thể nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng:
“Mẹ đi kiểm tra đi, chi phí con sẽ trả, không tốn tiền của con trai mẹ!”
“Thật sao?”
Mẹ chồng động ý, chỉ là còn có chút do dự:
“Vậy mẹ cũng không biết phải kiểm tra cái gì nữa.”