MẸ CON BẢO MẪU MUỐN ĐỔI ĐỜI

CHƯƠNG 1


1

 

“Mẹ, nhìn này, chiếc khăn lụa này làm thủ công, màu sắc rất đẹp. Con vừa nhìn đã thấy hợp với mẹ ngay. Mẹ có thích không?”

 

Hồi trẻ, mẹ tôi không có nhiều quần áo mới, giờ già rồi chỉ có mỗi sở thích này, nên mỗi lần đi công tác hay du lịch, tôi đều mua đồ trang sức hoặc quần áo cho mẹ, để bà tự phối đồ mà vui chơi.

 

“Thích chứ, thích lắm! Con mua cái gì, mẹ đều thích!”

 

Mẹ tôi cười vui vẻ, cầm chiếc khăn so thử trên người. 

 

Dì Trần – người giúp việc, cũng đứng bên cạnh khen ngợi không ngớt, lúc thì khen chất liệu tốt, lúc lại nói thời tiết này rất hợp để đeo khăn lụa.

 

Nhưng càng nói, lời của bà càng sai.

 

“Tiểu Chu à, sao con chỉ mua có một cái thôi? Khăn đẹp thế này thì nên mua thêm một cái nữa chứ.”

 

Tôi nhìn ánh mắt dán chặt vào chiếc khăn của dì Trần mà cảm thấy không thoải mái. 

 

Bố tôi mất sớm, họ hàng cũng không thường qua lại, ngoài mẹ tôi ra, tôi còn phải hiếu thảo với ai nữa?

 

“Phải, mẹ tôi thích màu này, nên tôi chỉ mua một chiếc thôi.”

 

“Sao lại chỉ mua cho mẹ cô, còn tôi thì không? Tôi cũng thích nữa mà.”

 

Nghe xong, sắc mặt tôi lập tức trầm xuống.

 

Bà ấy là người giúp việc tôi thuê, chúng tôi chỉ có quan hệ thuê mướn, mới làm được hai tháng mà đã tự coi mình ngang hàng với mẹ tôi sao.

 

Tôi bỏ tiền ra, không phải để mời về một đại gia để phục vụ.

 

Nhưng dì Trần dường như không nhận ra sự khó chịu của tôi, vẫn tiếp tục lải nhải: “Thật ra tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, một chiếc khăn lụa có đáng bao nhiêu đâu? Chỉ là có lòng thành thì tốt, người lớn tuổi không quan tâm đến giá trị đâu.”

 

“Mấy cô gái trẻ bây giờ thật không biết hiếu thảo với người lớn, cũng không biết cách đối nhân xử thế. Nếu không ổn, cô nên bàn với Tiểu Vương, bạn trai cô chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu.”

 

Tôi nghe mà phát ngán. Cái gì đây, còn lên lớp dạy tôi nữa? Tiền lương của Vương Kỳ Thanh là do tôi trả, lại còn phải nhờ anh ta dạy tôi cách làm việc sao?

 

“Bà ấy là mẹ tôi, còn bà chỉ là người giúp việc tôi thuê.”

 

Sắc mặt dì Trần lập tức thay đổi, lông mày nhíu chặt, “Tiểu Chu, tôi chỉ nghĩ chúng ta hợp nhau nên mới nói vậy. Người khác không để ý, sao cô lại nhỏ mọn thế, chuyện nhỏ này cũng để tâm?”

 

“Hơn nữa, tôi lớn hơn cô nhiều, ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm. Dù tôi là người giúp việc, cô cũng không thể thiếu tôn trọng tôi như vậy.”

 

Tôi đảo mắt, ngăn bà tiếp tục lên lớp:

 

“Bà nên gọi tôi là Chu tiểu thư, chứ không phải Tiểu Chu. Người như bà, tôi không thể thuê nổi.”

 

Tôi cầm điện thoại tìm danh bạ, định gọi đi thì Vương Kỳ Thanh bước tới giữ tay tôi lại.

 

“Bé yêu, chủ nhà và người giúp việc cần thời gian để hòa hợp. Dì Trần chỉ là nói năng không suy nghĩ thôi, nhưng bà ấy nấu ăn rất hợp khẩu vị của anh. Chúng ta cho bà ấy thêm một cơ hội nhé.”

 

Lúc đầu, tôi không chọn dì Trần, mà chính Vương Kỳ Thanh cứ khăng khăng rằng đồ ăn dì Trần nấu rất ngon, anh ấy rất thích.

 

Lúc đó, anh bị ốm, khó có cảm giác thèm ăn, tôi cũng thuận theo ý anh mà chọn dì Trần.

 

Nhưng bây giờ, dì Trần đã chạm đến giới hạn của tôi rồi.

 

“Dì Trần! Trưa nay chúng ta ăn gì đây? Tôi muốn ăn con tôm hùm trong tủ lạnh!”

 

Vừa nói xong, từ tầng hai xuất hiện một cậu bé và một cô bé, mang dép của tôi, cầm những chú gấu LEGO mà tôi mua.

 

“Ai đây? Đến nhà chúng ta làm gì? DìTrần, mau đuổi cô ta đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.