Tôi và Chu Tịch là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Tôi vốn tưởng hắn trời sinh tính tình lạnh nhạt, không ngờ, hắn lại âm thầm giúp một cô gái khác làm bài ở một góc không ai biết.
Ngày tôi chuẩn bị tỏ tình với hắn, nhìn hai bóng dáng ôm chặt nhau dưới mưa, tôi bỏ chạy trối ch**ết, lựa chọn đi du học.
Sau khi về nước, bố tôi ngay trước mặt mọi người tuyên bố tin tôi và người khác sẽ liên hôn thương nghiệp, Chu Tịch lại phát cuồng lên.
Vào ngày cưới, hắn còn làm náo động buổi lễ.
———
1
Chu Tịch được bố tôi nhận nuôi từ nhỏ và lớn lên cùng với tôi, nhưng thân phận của hắn có chút khó xử.
Mọi người trong vòng đều nói đùa rằng Chu Tịch là người chồng ngoan ngoãn mà bố tôi đã tìm để nuôi cho tôi. Tôi không đồng ý với điều này.
Lần đầu tiên tôi gặp Chu Tịch là cách đây mười năm, trong khi mọi người đang cười đùa thì hắn là người duy nhất đứng ở trong góc, thận trọng quan sát các cặp vợ chồng ở cổng khi họ chuẩn bị bước vào trại trẻ mồ côi.
Mỗi cặp vợ chồng sẽ nhận nuôi một đứa trẻ.
Hắn không phải là người bạn cùng chơi mà ban đầu bố tôi chọn cho tôi, thậm chí là người bị bỏ qua đầu tiên do tính cách của hắn thực sự không tốt lắm.
Trước khi đến trại trẻ mồ côi, tôi đã có thêm một ký ức. Trong ký ức của tôi, Chu Tịch và Bạch Nguyệt Nhu từ nhỏ đã nương tựa để sưởi ấm nhau. Hắn bỏ học và đánh nhau chỉ để dạy cho các bạn cùng lớp của cô ta một bài học.
Công ty bố tôi vừa sa thải cô ta, cô ta đã khóc lóc và muốn tutu. Chu Tịch thấy vậy, lập tức mở công ty. Ba năm liên tiếp không ngừng ăn sâu vào cơ nghiệp của nhà họ Cố. Cuối cùng, hắn nuốt chửng Công ty của nhà họ Cố và tặng cho Bạch Nguyệt Nhu làm quà sinh nhật.
Sau khi có được ký ức này, tôi cũng không áp chế Chu Tịch. Vì lúc đó tôi chỉ mới tám tuổi, tôi đã nghĩ hắn thật đáng thương.
Sự thương hại của Chu Tịch xuất phát từ hoàn cảnh gia đình hắn. Bố của Chu Tịch là một cảnh sát chống ma túy xuất sắc, thật không may, ông đã hi sinh trong lúc đang làm nhiệm vụ.
Khi cảnh sát đến sào huyệt của bọn buôn ma túy, bọn chúng đã biến mất, chỉ để lại chiếc áo dính đầy máu. Cuối cùng, cảnh sát chỉ tìm thấy những chiếc xương đang bị nấu dở trong một chiếc nồi ở trên bếp. Qua xét nghiệm ADN, người ta xác nhận đây chính là hài cốt của bố Chu Tịch.
Thông tin danh tính và tình trạng hôn nhân của bố Chu Tịch đều là tuyệt mật, không hiểu thế nào những tên tội phạm đ**iên khùng đó lại biết được thông tin của gia đình ông ấy.
Vào một ngày nọ, mẹ của Chu Tịch bị bắt cóc khi bà ra ngoài mua đồ vào buổi sáng. Chiều cùng ngày, Chu Tịch biến mất khi hắn đang chuẩn bị ra ngoài tìm mẹ.
Bà cô hàng xóm nhận ra có điều gì đó không ổn nên báo cảnh sát. Cuối cùng, người duy nhất mà cảnh sát tìm thấy là Chu Tịch, trên người đầy thương tích.
Quá trình thẩm vấn, tên tội phạm đã thừa nhận. Sau khi trói hai mẹ con Chu Tịch lại, hắn đã làm nhục mẹ Chu Tịch trước mặt hắn, sau đó dùng dụng cụ sắc nhọn để c.h.é.m vào cơ thể bà, khiến bà mất đi mạng sống.
Tên tội phạm đã bị cảnh sát khống chế ngay khi vừa bắt đầu ra tay với Chu Tịch.
Chứng kiến việc mẹ mình bị bạo hành, những ý ức về việc mẹ bị xâm phạm trước mặt cứ lởn vởn trong tâm trí hắn khiến hắn bị trầm cảm. Hắn từ chối lời đề nghị nhận con nuôi từ người bạn thân nhất của bố mình.
Lúc đến trại trẻ mồ côi, nghe bố hỏi ý kiến, tôi chỉ vào bóng dáng gầy gò ở góc sân, nói: “Con muốn anh ấy!”
Kiếp trước hắn ở cô nhi viện cùng Bạch Nguyệt Nhu âu âu yếm yếm, kiếp này tôi quyết định đưa hắn về nhà.
2
Khi bố hỏi tại sao, tôi mở to đôi mắt và nói: “Vì anh ấy đẹp trai!”
Cậu bé Chu Tịch lúc đó quả thực rất đẹp trai dù bị suy dinh dưỡng. Những vết sẹo trên tay hắn giống như những con rết, nhưng chúng không thể che giấu được vẻ ngoài tuyệt đẹp của Chu Tịch.
Tính tình chàng trai trẻ được viện trưởng mang đến cho tôi rất lạnh lùng, hắn có vẻ thu mình, chỉ khẽ mím môi, không nói một lời.
Từ nhỏ, tôi đã kiêu ngạo, không bao giờ quan tâm đến những gì người khác nói về sự khủng khiếp và u ám của Chu Tịch, vì vậy tôi vui vẻ đưa hắn về nhà.
“Chu Tịch, từ nay về sau anh có thể cùng em đi học!”
“Chu Tịch, hôm nay cô giáo giữ em ở đây thêm một tiếng, anh có nhớ em không?”
“Chu Tịch, sinh nhật của anh là khi nào? Từ nay về sau em có thể cùng anh chúc mừng sinh nhật được không?”
Trước hàng loạt câu hỏi của tôi, hắn chỉ trả lời “Ừ”, “Không nhớ”, “Hôm nay không phải sinh nhật anh”.