01
“Xưa có Tiết Bảo Thoa khổ cực giữ nhà suốt mười tám năm, nay có ta, Lý Minh Châu, bán đậu phụ ở Giang Nam mười tám năm trời, chăm sóc lũ trẻ lớn khôn. Giờ đây cuối cùng cũng khổ tận cam lai.”
Ta dùng khăn chấm nhẹ khóe mắt, rồi quay sang trừng mắt nhìn tiểu đồng thanh tú bên cạnh.
“Ngươi làm gì mà mặt mày trắng trẻo như vậy, lấy ít tro bôi lên cho bớt sạch sẽ!”
“Dạ, phu nhân.” Hắn ấm ức bĩu môi.
“Phu nhân, người ta nói ‘nữ vì duyệt kỷ giả dung’, mười tám năm rồi người mới gặp lại lão gia, sao không trang điểm chút cho tươm tất. Ăn mặc thế này, lão gia trông thấy làm sao mà vui lòng được?”
“Hơn nữa…” Tiểu đồng Mặc Bảo lúng túng.
“Phu nhân, đó là Vương Bảo Xuyến, không phải Tiết Bảo Thoa.”
“Vương hay Tiết thì có gì khác đâu? Ngươi biết gì chứ, Tiết Bình Quý sau khi gặp Vương Bảo Xuyến, việc đầu tiên là thử thách nàng, ta chẳng lẽ không thử thách phu quân của ta sao? Đây gọi là đi con đường của nam nhân, khiến nam nhân không còn đường mà đi!”
Ta chỉnh lại cây trâm gỗ trên đầu, nắm tay Mặc Bảo rồi nhảy xuống xe ngựa.
Ta tên là Lý Minh Châu, trưởng nữ của phú thương Lý Phú Quý ở Giang Nam, đồng thời là đích thê của kẻ nghèo hèn Diệp Tu.
À, giờ hắn không còn là kẻ nghèo hèn nữa, hiện hắn là Lang Trung của Lễ Bộ, một quan lại chính ngũ phẩm tại kinh thành rồi.
02
Đây là một câu chuyện rất cũ rích: tiểu thư nhà giàu bỏ trốn cùng một chàng trai nghèo, cha ta tức giận đến mức mặt mày tái mét.
“Minh Châu, nếu con nhất định phải gả cho hắn, số hồi môn mười vạn quan mà ta chuẩn bị, con đừng hòng nhận một đồng nào!”
Ngừng lại một chút, ông không cam tâm, lại bước tới khuyên nhủ ta: “Ta cũng không phải không muốn con lấy người có tiềm năng, nhưng con có thể suy nghĩ kỹ càng chút không? Diệp Tu giờ đã hai mươi tuổi, chỉ là một tên Tú tài nghèo, thi năm lần mà không đỗ nổi, con đi theo hắn thì có tương lai gì?”
Ta đưa tay bịt tai: “Con không nghe, không nghe, không nghe!”
Cha ta tức giận đến mức cắt đứt quan hệ, ta ôm hành lý, cùng Diệp Tu trở về quê nhà ở Dương Châu.
Sau đó, ta phải đem cầm hết quần áo trang sức, lấy bạc gửi Diệp Tu ra ngoài học viện học hành, mà Diệp Tu cũng không phụ lòng ta, một mạch thi đỗ cử nhân, rồi đến phủ thành.
Sau đó, ta chưa bao giờ gặp lại hắn, chỉ có những bức thư liên tiếp gửi về, viện đủ mọi lý do và lý lẽ để kể về sự bận rộn của hắn.
[Minh Châu, đợi mọi việc ổn thỏa, ta sẽ cho người đến đón nàng.]
Thế là ta đợi, đợi mãi, cành cây ngoài kia từ xanh non đến vàng úa, hoa đào ở đầu làng nở rồi lại tàn, cuối cùng, đứa con đầu lòng của chúng ta ra đời, và ta cũng tỉnh ngộ.
Ta mang theo đứa trẻ, trở về Kim Lăng, ôm chân cha ta mà khóc nức nở: “Con sai rồi, con sai rồi, con sai rồi.”
Cha ta thở dài: “Thôi được rồi, về nhà kế thừa gia nghiệp cũng được, đi mà mở cửa hàng đậu phụ của nhà mình ra khắp kinh thành đi.”
Thời đó, bán đậu phụ kiếm được rất nhiều tiền, gia đình ta cũng khởi nghiệp từ đó mà nên. Ta một lòng một dạ lao vào chuyện kiếm tiền, thực sự giống như cha ta nói, đã mở rộng cửa hàng khắp kinh thành.
Lần này, khi chi nhánh ở kinh thành khai trương, ta mới nhớ tới Diệp Tu, tiện thể xem thử người phu quân lâu năm không gặp này thế nào.
03
Ta ngồi trong phòng khách nhỏ của nhà họ Diệp, hiện tại chính thê của Diệp Tu, Triệu Lan Nhược, tiếp đãi ta.
Triệu Lan Nhược là người gốc kinh thành, cha nàng là một quan tứ phẩm của Công Bộ, gia đình cũng có chút nền tảng ở kinh thành, vì thế nàng không đặt ta vào mắt.
“Ôi, đây chẳng phải là vị tỷ tỷ trước kia sao?”
Triệu Lan Nhược cầm tách trà lên, thổi nhẹ.
“Lý tỷ, uống trà đi, trà này rất hiếm đấy, bình thường chắc tỷ chưa được uống đâu.”
Ta cúi đầu nhìn tách trà trong tay, lá trà to, chỉ là loại Long Tỉnh trước mưa bình thường. Thôi, loại này ta đã nhiều năm không uống rồi.
“Diệp Tu đâu?”
“Phu quân còn chưa hạ triều. Lý tỷ này, tỷ mặc gì bên trong vậy?”
Triệu Lan Nhược vân vê ngón tay, nhìn ta từ trên xuống dưới. Ta thấy một góc vải lụa Hàng Châu màu bạc ló ra từ tay áo, liền vội vàng giấu vào lại.
Thôi, già rồi, mấy cái áo lót mặc trong cũng không thể qua loa, suýt thì lộ mất.
“Không có gì, áo đã nhiều năm rồi, giặt đến bạc màu.”
Triệu Lan Nhược gật đầu.
“Phu quân có kể cho ta nghe rồi, mấy năm nay tỷ thật vất vả. Nhìn tỷ mới ba mươi tư tuổi mà trên mặt đã…”
Da dẻ ta trắng trẻo mịn màng, căng tràn sức sống, đến lỗ chân lông cũng không thấy.
Triệu Lan Nhược không nói tiếp được, ho khan một tiếng rồi chuyển đề tài, khoe con trai mình năm nay thi đỗ tiến sĩ, nàng ta đắc ý ngẩng cao cằm.
“Lý tỷ, ta nghe phu quân nói, tỷ cũng có một đứa con trai nhỉ? Năm nay mười bảy tuổi rồi, nó có đi học không?”
Ta lắc đầu.
“Không đi học.”
“Thật đáng tiếc, nếu nó học giỏi thì cũng không phải không thể nhận lại vào nhà họ Diệp. Nhưng với thân phận hiện tại, nếu làm huynh đệ với con trai ta Ngọc Nhi, chỉ sợ làm mất mặt nó thôi.”
“Lý tỷ , phu quân rời Dương Châu từ lâu, con trai của tỷ chắc chưa được ghi tên vào gia phả nhà họ Diệp nhỉ?”
Ta gật đầu.
“Quả thực chưa từng được ghi vào gia phả.”
Triệu Lan Nhược rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vừa nói xong thì Diệp Tu trở về. Hắn có chút phát tướng, mặc triều phục màu xanh thẫm của quan ngũ phẩm, đứng ở cửa do dự nhìn ta: “Ngươi là… Minh Châu?”
04
Diệp Tu thời trẻ thực sự trông rất tuấn tú, giờ tuy đã lớn tuổi nhưng vẻ thanh thoát trên mặt vẫn còn chút dấu vết của những năm tháng ấy.
Ta gật đầu: “Là ta.”
Diệp Tu nhìn ta thật sâu, thở dài: “Minh Châu, bao năm qua, ta đã phụ lòng nàng. Nhưng giờ ta đã có Lan Nhược, nàng ấy đã vì nhà họ Diệp mà nối dõi tông đường, cùng ta đồng hành suốt bao năm nay.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi Diệp Tu bước tới nắm lấy tay Triệu Lan Nhược.
“Minh Châu, ta và phu nhân đã bàn bạc kỹ lưỡng. Lan Nhược vốn không phải là người nhỏ nhen, nàng có thể vào phủ làm thiếp.”
Triệu Lan Nhược gật đầu, mắt đỏ hoe đầy vẻ tủi thân: “Tỷ tỷ, nếu tỷ vào phủ, ta chắc chắn sẽ không để tỷ chịu thiệt thòi.”
Diệp Tu cảm động ôm chặt lấy vai Triệu Lan Nhược: “Lan Nhi, đã làm nàng phải thiệt thòi rồi.”
Thật là một đôi trai gái tình sâu nghĩa nặng, ta cũng không uổng công đến đây một chuyến.
Ta đứng dậy: “Thực ra không cần phiền phức vậy đâu, ta chỉ đến để bổ sung một tờ hòa ly thôi.”
Lời vừa dứt, bỗng một nha hoàn từ cửa vui vẻ vén rèm chạy vào.
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia đã về!”
Một thiếu niên hăm hở xông vào, tràn đầy sức sống, vội vàng nhường đường cho một thiếu niên khác phía sau.
“Cha, mẹ, xem con đã mời ai về này!”
“Trạng nguyên khoa này của chúng ta! Lý Tư Viễn!”
Diệp Tu và Triệu Lan Nhược kích động đứng bật dậy khỏi ghế, tiến lên mấy bước, Diệp Tu hoàn toàn quên bẵng ta, chỉ đứng quanh Trạng nguyên mà không ngớt lời khen ngợi:
“Hôm nay ta đã nghe Lão các hạ khoe về môn sinh đắc ý của ông ấy, giờ gặp trực tiếp, quả nhiên là không tầm thường.”
Triệu Lan Nhược cười rạng rỡ như một đóa hoa: “Ôi trời ơi, một vị Trạng nguyên tuấn tú như vậy, không biết nhà nào có phúc lớn mới sinh được đứa con xuất sắc thế này.”
Ta xen ngang: “Đó là nhà ta.”
Triệu Lan Nhược ngây người, cười gượng một tiếng rồi đưa tay móc tai: “Lý tỷ vừa nói gì cơ?”
Ta vẫy tay với Lý Tư Viễn, thiếu niên bước tới bên cạnh ta, cười hì hì rồi khoác tay ta: “Mẹ!“
05
“Con à, sao con vào kinh mà không nói với ta một tiếng?”
Thiếu niên thân thiết khoác lấy cánh tay ta, nó cao lớn, cao hơn ta cả cái đầu. Lúc này, nó cố tình nghiêng đầu tựa lên vai ta, trong đôi mắt thường ngày lạnh lùng lại tràn đầy tình cảm hiếu thảo.
Cả gia đình Diệp Tu sững sờ.
“Con trai? Mẹ? Cậu ấy là con trai của nàng, nàng là mẹ của cậu ấy? Vậy cậu ấy…”
Diệp Tu bất ngờ vỗ đùi, phấn khích gọi nhỏ một tiếng, rồi đôi mắt rưng rưng lệ, lao tới nắm lấy vai Lý Tư Viễn: “Con trai, Viễn nhi, con là con trai của ta!”
Diệp Tu mắt đỏ hoe, nước mắt như sắp trào ra. Hắn liên tục ra lệnh cho người hầu dâng trà, chuẩn bị tiệc rượu, rồi tự mình xoay vòng vòng như một con ruồi mất đầu trong phòng khách.
“Con trai ta, con trai ta là Trạng nguyên khoa này. Ta có một đứa con trai là Trạng nguyên, thật là tổ tiên nhà ta phù hộ, thật là tổ tiên nhà ta phù hộ!”
“Nhanh lên, người đâu, viết thư ngay lập tức về quê nhà Dương Châu, bảo họ ngay lập tức mở từ đường, ghi tên vào gia phả, tế tổ. Ta phải dẫn con trai ta về quê tế tổ.”
Diệp Tu quá kích động, Triệu Lan Nhược nghe thấy cũng ngay lập tức hoảng hốt, nhào tới níu lấy tay áo của hắn: “Lão gia! Ngọc nhi nhà chúng ta mới là đích trưởng tử, giờ chàng đưa cậu ấy vào gia phả, vậy Ngọc nhi của chúng ta thì phải làm sao?”
“Ngốc nghếch! Đúng là tóc dài mà kiến thức ngắn!”
Diệp Tu giận dữ phất tay áo, tức giận trừng mắt: “Cha con đồng lòng thì mới có sức mạnh, đánh hổ cũng phải dựa vào huynh đệ ruột thịt. Ngọc nhi của chúng ta chỉ là đồng tiến sĩ, còn cách xa với tiến sĩ chính thức vạn dặm. Nàng thì hiểu gì? Bây giờ Viễn nhi là ca ca ruột của Ngọc nhi, sau này có Viễn nhi giúp đỡ, Ngọc nhi sẽ sớm hòa nhập vào giới văn thần, lợi đủ đường chứ chẳng thiệt hại gì!”
“Hơn nữa, Lão các hạ là sư phụ của Viễn nhi, ông ấy rất coi trọng Viễn nhi. Nói cho nàng cũng chẳng hiểu đâu. Viễn nhi sắp vào Hàn Lâm Viện rồi, mà không vào Hàn Lâm thì chẳng thể vào nội các, tương lai có thể phong hầu bái tướng cũng không phải là chuyện không thể!”
Diệp Tu phấn khích chưa từng thấy, lần đầu tiên hắn tỏ ra mạnh mẽ như vậy khi mắng Triệu Lan Nhược. Triệu Lan Nhược đứng ngây người, một lúc cảm thấy Diệp Tu nói có lý, một lúc lại không cam tâm, nắm chặt khăn tay mà “hu hu” khóc.
“Nhưng cậu ấy là con thứ, làm sao có thể đứng trên đầu Ngọc nhi của chúng ta chứ.”
Diệp Tu mắt sáng lên, bước tới ôm lấy vai Triệu Lan Nhược: “Phu nhân, ta có một ý kiến. Chi bằng để Viễn nhi mang danh nghĩa của nàng. Khi cậu ấy được bổ nhiệm làm quan chức tại Hàn Lâm Viện, nàng còn có thể được phong làm phu nhân đấy! Còn về phần Lý Minh Châu…”
Diệp Tu liếc mắt đầy tán thưởng về phía ta: “Nàng đã có công dạy dỗ con trai, vậy cho phép nàng làm quý thiếp.”