(Văn án)
Ta tên là Tống Minh Nguyệt, từ nhỏ không có cha.
Sau khi mẫu thân qua đời, điều ta mong muốn nhất là tìm được một lang quân tốt, sinh một hài nhi khỏe mạnh để bầu bạn.
Nhưng trớ trêu thay, ta lại gặp phải một công tử ốm yếu, ngày ngày thổ huyết.
Sau một đêm say, ta như ý nguyện mang thai, định thu xếp hành lý bỏ đi, nhưng hắn lại giữ chặt ta trong vòng tay:
“Hoặc là mua một tặng một, hoặc không để lại ai, nàng tự chọn đi!”
1
Ta đi giặt áo ở sông, lại vớt được một nam nhân lên. Sau khi kỳ cọ bằng bàn chải lớn, ta thấy hắn trông khá đẹp. Làn da mềm mịn như đậu hũ, lông mày đen như mực, tóc mượt mà không một chút rối. Tiếc thay, trên người hắn có vết thương nặng và rất gầy, còn nhẹ hơn cả một khúc gỗ, nếu không ta đã có thể nhờ hắn mượn giống. Đang tiếc nuối, ta lại nghĩ ra một kế khác.
Một tay xách thùng gỗ lớn, một tay vác hắn lên, ta vừa đi vừa hát. Bỗng nhiên, nam nhân đang hôn mê mở miệng, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn: “Bỏ ta xuống mà chạy đi, không thì mạng nhỏ của cô cũng không giữ được đâu.”
Nghe thử xem, đây có phải là thái độ của người được cứu mạng không?
Ta giữ chặt lấy eo hắn: “Không được, ngươi còn chưa trả ơn ta mà.”
“Khụ khụ khụ…” Hắn kiềm chế ho khan, “Có người đuổi tới rồi.”
Vừa dứt lời, ta đã nghe thấy một tiếng nói lớn: “Hắn ở kia!”
Theo sau đó là tiếng bước chân rầm rập trên lá khô, và những mũi tên bay vụt qua.
Đáng ch/ết thật.
Ta giữ hắn lại còn có ích, không thể để bọn chúng bắt đi. Ngay lập tức, ta thả chân chạy thục mạng, bọn người phía sau đuổi theo dai như đỉa.
Nam nhân trên vai bị xóc đến mức ho không ngừng: “Cô bỏ thùng nước… đi.”
“Ta có thể bỏ ngươi nhưng không thể bỏ thùng nước, quần áo của ta đều ở trong đó.”
Ta vốn đã nghèo, nếu bỏ hết thì lấy gì mà mua mới chứ.
Ta thuộc địa hình trong núi, lại chạy nhanh và khỏe, bọn họ dù bám theo nhưng không thể đuổi kịp. Tên đầu sẹo tức giận nói: “Nếu không dừng lại, ta sẽ b.ắ.n tên loạn xạ đấy.”
Chạy một đoạn, ta thở hổn hển, phía trước đã là một vách núi.
2
Ta đặt thùng nước xuống, giữ chặt nam nhân ngăn hắn giãy giụa, quay lại cười với bọn hắc y nhân: “Các ngươi xem đây!” rồi nhảy xuống vực.
Gió rít vào tai ta, xen lẫn giọng nói gấp gáp của hắn: “Cô điên rồi sao?”
Giống như lần ta vô tình rơi xuống, những cành cây dưới vực làm giảm đà rơi của chúng ta. Ta lăn qua một bên, nhưng kết quả lại bị đập đầu vào đá.
Choáng váng.
Trước khi ngất đi, ta gỡ sợi dây đỏ và buộc vào tay hắn: “Mạng ngươi là của ta, không… không được trốn.”
Khi tỉnh lại, ta đã nằm trên giường của mình, thùng nước cũng đặt gọn gàng trong sân.
Nam nhân nằm trên sàn bên cạnh, dưới thân trải một lớp rơm dày.
Lông mi đen như hồ điệp, phủ xuống gương mặt không chút huyết sắc.
Rất đẹp, sao lại là một kẻ ốm yếu nhỉ.
Ta dậy nấu cháo, khi quay lại thì thấy hắn đã tỉnh. Nghe nói ta họ Tống, từ nhỏ không gặp phụ thân, hắn ngạc nhiên nhìn kỹ ta.
Hừ.
Chắc không ngờ ở vùng quê lại có mỹ nhân như ta chứ gì.
Ta chăm sóc hắn mấy ngày, nghe ngóng được tên y là Đơn Cẩn, không xu dính túi, còn lại… không hỏi được gì.
Năm ngày sau, mặt hắn bắt đầu hồng hào trở lại, ta kéo hắn ra ngoài.
Suốt đường ta nói không ngừng: “Ta đưa ngươi đến một nơi có bánh bao trắng và cơm gạo trắng, ngươi phải phối hợp.”
“Ông chủ Trần đang tìm bạn đọc sách cho con trai, lát nữa ngươi nói ngươi đã biết chữ, nghe rõ chưa?”
Hắn không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn ta, như đang xem một trò khỉ trên chợ.
Ta nghĩ đến đứa trẻ trong tay, phấn khởi không để ý đến hắn.
Đến nơi, ta thổi phồng hắn lên với quản gia Trần, nói hắn là biểu đệ xa tên Nhị Ngưu, biết chữ và có thể hầu hạ người, làm thư đồng ba năm chỉ cần hai lượng bạc.
Quản gia Trần thấy hắn đẹp, mắt sáng rỡ, bước qua định hỏi chuyện.
Kết quả là người vừa khỏe lại, bỗng nhiên bắt đầu ho. Ho dữ dội đến mức khuôn mặt đẹp trở nên đỏ ửng, mắt long lanh nước, đầy đáng thương.
Thương vụ này đương nhiên thất bại.
Hai lượng bạc trong tay bay mất, ta tức giận, cúi đầu trở về.
Hắn vẫn theo sau.
Gầy như cây tre, nhưng đi rất nhanh.
Và không ho tiếng nào.
Ta dừng lại đột ngột, trừng mắt nhìn y: “Ngươi còn theo ta làm gì?”
Đơn Cẩn nhìn ta bằng đôi mắt đen láy, lạnh lùng hỏi: “Cô cứu ta chỉ vì hai lượng bạc?”
3
Vừa rồi chắc chắn là giả vờ.
Giận quá đi!
Ta trừng mắt: “Đương nhiên, không thì ngươi nghĩ ta là Quan m Bồ Tát chắc. Biết ngươi không đáng giá hai lượng bạc, ta đâu cần tốn công…”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn như bị sơn đen, đôi mắt đen láy, nói: “Nể tình cuộc sống cô đơn khổ cực của cô, ta không tính toán với cô…”
Chưa nói hết câu, ta nghe thấy một giọng nam trầm vang lên gọi ta: “Minh Nguyệt…”
Ta nhìn theo tiếng gọi, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Đại Ngưu ca…”