Nàng lại nôn khan.
Ta quan tâm nói: “Giang tỷ tỷ, tỷ vào phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Thẩm Tri Ngôn đỡ lấy Giang Trĩ Nguyệt, cùng ta tiến về sương phòng.
Mấy tiểu thư khác cũng đi theo sau.
Đại phu nhanh chóng tới, nhưng Giang Trĩ Nguyệt không chịu để đại phu chẩn bệnh.
Thẩm phu nhân liền khuyên mọi người rời khỏi phòng, nói: “Chắc không sao đâu, để nàng nghỉ ngơi một lát đi.”
Ta tự trách nói: “Đều tại ta, kéo các tỷ muội ngồi nói chuyện ở thủy tạ thời gian quá dài.
“Giang tỷ tỷ đã nói gần đây ngủ không ngon, không thể uống trà. Chắc là do cơ thể không khỏe, khó trách nôn liên tục như vậy, vậy mà ta lại không phát hiện ra.”
Nói xong, sắc mặt của các vị phu nhân đều thay đổi.
Các tiểu thư chưa xuất giá thì không hiểu, nhưng làm sao những vị phu nhân không nhận ra?
Mẫu thân ta trách yêu: “Con đúng là, sao lại nói mấy lời như thế?”
Giọng điệu lại không hề có ý trách móc, ngược lại càng làm mọi người thêm nghi ngờ chuyện Giang Trĩ Nguyệt có thai.
Ta tiếp tục tự trách: “Hay là để đại phu xem qua cho Giang tỷ tỷ, không thì ta không yên lòng.”
Thẩm phu nhân ánh mắt tối sầm: “Không cần, chúng ta xin phép cáo từ trước.”
Ta cúi đầu, trông như một đứa trẻ mắc lỗi.
Quả nhiên, phu nhân An Viễn Hầu, người vốn không hòa hợp với Thẩm phu nhân, liền bật cười, kéo ta ngồi xuống và nói: “Đứa nhỏ ngốc, không phải lỗi của con. Là có người không giữ mình cẩn thận, để lộ ra thôi.”
Sắc mặt Thẩm phu nhân đen sầm lại.
Giang Trĩ Nguyệt từ gian phòng bước ra, mắt đỏ hoe như thể chịu oan ức lớn lao.
Khi phụ thân ta đến, hai người họ nhìn nhau từ xa, nước mắt Giang Trĩ Nguyệt rơi lã chã, ánh mắt đáng thương khiến ai nhìn cũng đau lòng.
Dù hai người họ cố tình che giấu, nhưng phu nhân và các tiểu thư có mặt tại đó không ai là kẻ ngốc, ai mà không nhìn ra?
Phu nhân An Viễn Hầu cười lạnh, liếc nhìn mẫu thân ta đầy cảm thông, bảo ta nên ở bên mẫu thân nhiều hơn.
8.
Người của phủ Vũ Ninh Bá rời đi trước.
Những người khác cũng lần lượt cáo từ.
Mẫu thân thở dài: “Thôi phủ chúng ta cũng đã mất thể diện rồi.”
Ta đề nghị: “Bánh ngọt hôm nay, các tiểu thư đều khen ngon. Hay để nhà bếp chuẩn bị thêm, sai mấy bà tử có thể diện đến từng nhà tạ lỗi, bày tỏ thành ý. Riêng phần của phủ Vũ Ninh Bá, ta sẽ bảo thêm một phần cho biểu tiểu thư, vì nàng đã bị hoảng sợ.”
Cách hành xử chu đáo, thành ý đầy đủ.
Bề ngoài không ai bắt bẻ được, nhưng thực chất lại ngầm ám chỉ chuyện Giang Trĩ Nguyệt có thai.
Mẫu thân liếc nhìn ta, rồi gật đầu sai người làm theo.
Sau đó, người đuổi hết mọi người ra ngoài, hỏi: “Lệnh Nghi, con đã phát hiện điều gì?”
“Mẫu thân, Hồng Ngọc và Trân Châu chẳng qua chỉ là hai nha hoàn, nào có gan lớn đến vậy mà hãm hại con? Con luôn để tâm, cho đến khi ngửi thấy một mùi hương lạ trên người phụ thân, không phải từ người mẫu thân hay các di nương.”
“Chính là hương liệu mà con đưa cho Triệu di nương và Mai di nương sao?”
“Đúng vậy.” Ta kể lại chi tiết cho mẫu thân, “Chưởng quầy của tiệm hương liệu nói rằng hương liệu này khi đốt lên có thể kích thích tình cảm nam nữ, ngửi lâu sẽ gây sảy thai cho thai phụ. Biểu tiểu thư của phủ Vũ Ninh Bá vốn thích dùng hương này, nhưng gần đây đột nhiên không dùng nữa.”
Nghe ta nói vậy, mẫu thân đã hiểu.
Ánh mắt người thoáng vẻ u ám, sau đó bảo ta: “Hôm nay bận rộn cả ngày, con cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, mẫu thân cũng nghỉ sớm.”
Ta vừa về tới viện không bao lâu, Hồng Anh đã vội vã tới báo rằng phụ thân nổi giận đùng đùng đi tới chính viện.
Ta vội bước ra ngoài, nhưng dừng lại ngay cửa.
Ta thu chân, quay lại phòng nghỉ ngơi, sai Hồng Anh tìm một tiểu nha đầu lanh lợi theo dõi tình hình.
Có vài chuyện, mẫu thân ta phải tự mình đối mặt.
Ta không nên vượt quyền, nhưng cũng sẽ không để người như kiếp trước phải chịu bệnh tật mà chết.
Khoảng nửa canh giờ sau, tiểu nha đầu quay lại bẩm báo.
Phụ thân và mẫu thân đã cãi nhau một trận, rồi ông đi thẳng tới phòng của Mai di nương.
Ta mới đứng dậy đi đến chính viện.
Mẫu thân mắt đỏ hoe, rõ ràng đã khóc.
Ta bước tới nói: “Mẫu thân, việc gì nên dứt khoát thì phải dứt khoát.”
Một lúc lâu sau, người mới nghiến răng nói: “Phụ thân con muốn đưa nàng vào phủ làm quý thiếp.”
Ta không khỏi nghi ngờ rằng kiếp trước, chính phụ thân là người bày mưu hại mẹ con ta.
Trân Châu và Hồng Ngọc chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu, còn Giang Trĩ Nguyệt mới là mục tiêu chính.
Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân có thể cưới Giang Trĩ Nguyệt trước khi bụng nàng lộ rõ, danh chính ngôn thuận đưa nàng vào phủ.
Dù sao khi đó, ta cũng đã là vợ của một thư sinh nghèo.
Hồng Ngọc mới là tiểu thư của Thôi phủ, phu nhân của thế tử Bắc Uy Hầu.
Kiếp này, ta để chuyện Giang Trĩ Nguyệt có thai bại lộ trước mặt bao phu nhân và tiểu thư thế gia.
Phụ thân lập tức muốn đưa nàng vào phủ làm quý thiếp.
Chẳng phải là tự rước lấy hoàng ngôn, làm bại hoại danh tiếng Thôi phủ sao?
Ta an ủi mẫu thân, sau đó nói: “Kể từ khi tổ phụ cùng tổ mẫu lần lượt qua đời, nhà ta không còn lão nhân để trông coi, quả thực thiếu một chỗ dựa.”
Mẫu thân suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Chuyện này phải nhờ tộc trưởng ra mặt.”
Tộc trưởng từng là quan nhị phẩm trước khi về hưu, môn sinh đầy thiên hạ, uy vọng cao.
Ông rất coi trọng danh tiếng và tiền đồ của con cháu Thôi gia.
Ta liền cho người lan truyền tin tức: biểu tiểu thư của phủ Vũ Ninh Bá chưa cưới đã có thai, Thôi đại nhân muốn rước nàng vào phủ làm quý thiếp.
Chỉ trong một ngày, khắp kinh thành, người người bàn tán chuyện này trong lúc trà dư tửu hậu.
“Biểu tiểu thư của Bá phủ, dù gì cũng là cô nương nhà lành, sao lại dan díu với một người hơn tuổi cha nàng thế chứ?”
“Ta còn nghe nói, tiểu thư của Thôi phủ chỉ nhỏ hơn biểu cô nương kia có một tuổi.”
“Cô nương gia dù sao tuổi còn nhỏ, kiến thức ít, dễ bị mấy lão nam nhân lừa gạt bằng những lời hoa ngôn xảo ngữ mà thôi.”
Ở trà lâu, người ta đem chuyện này ra làm trò cười, xì xào bàn tán.
Tộc trưởng nhíu mày, nói với ta: “Ta nghe cả rồi, ta sẽ tới phủ các ngươi.”
Ta khẽ cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Tộc trưởng đừng trách, Lệnh Nghi cũng chỉ đành bất đắc dĩ mà thôi.”
Tộc trưởng uốn nắn: “Là mẫu thân con bất đắc dĩ, con là đứa con hiếu thảo, mẹ con cũng là người tốt.”
Rồi ông thở dài: “Phụ thân con lần này không chỉ thất đức mà còn mất trí.
Để nữ nhân kia vào phủ, sẽ là vết nhơ cả đời, còn ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn ta.”
Ta nói: “Lệnh Nghi cái gì cũng không hiểu, chỉ không muốn thấy phụ mẫu buồn phiền, vẫn phải nhờ tộc trưởng hao tổn tâm trí rồi.”
“Con là hài tử ngoan.”
9.
Tộc trưởng ra mặt khuyên phụ thân ta.
Phụ thân do dự.
Ông không đáp ứng tộc trưởng, cũng không từ chối, chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm.
Ta cho người lén truyền tin tức vào phủ Vũ Ninh Bá.
Nói rằng cha ta đã đồng ý với tộc trưởng, sẽ không nạp quý thiếp vào cửa, cũng không kết giao với người của phủ Vũ Ninh Bá.
Giang Trĩ Nguyệt không ngồi yên nổi, nàng chạy đến tìm cha ta.
Ta dẫn Mai di nương đụng phải cảnh bọn họ đang bí mật gặp mặt.
Mai di nương hét to một tiếng, người nhìn thấy liền ngày càng đông.
Giang Trĩ Nguyệt không còn trốn tránh, yêu kiều đứng bên cạnh cha ta, cẩn thận nắm lấy góc áo của ông, dáng vẻ đầy tin tưởng và phụ thuộc, khiến cha ta vô cùng hưởng thụ.
Ông bảo vệ Giang Trĩ Nguyệt, quở trách Mai di nương, đuổi hết đám người hầu đi.
Mai di nương vừa khóc vừa chạy đi.
Nửa đường gặp ta.
Ta hỏi: “Mai di nương, sao lại khóc vậy?”
“Còn không phải dophụ thân ngươi! Ta thấy ông ấy đúng là bị mê muội, muốn cắt đứt tiền đồ của mình rồi.”
“Có phải là bởi vì Giang cô nương không? Ta nghe bọn hạ nhân nói, nàng ta đến rồi.”
“Chính là nàng ta! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”
“Mai di nương, tức giận sẽ hại sức khỏe. Dù gì Giang cô nương cũng là thân thích của phủ Vũ Ninh Bá, là cháu ruột của phu nhân Bá phủ, giờ còn mang thai con của cha ta, vào cửa là điều chắc chắn. Đợi nàng ta sinh được con trai, ngay cả mẫu thân ta cũng phải nhường nàng ba phần. Di nương vẫn nên nghĩ cách lấy lòng nàng ta, tuyệt đối đừng đắc tội với nàng nữa.”
Sắc mặt Mai di nương trắng bệch, bối rối muộn màng, vội la lên: “Ta đã đắc tội nàng ta rồi.”
Ta bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Mai di nương à…”
Chưa cần nói hết lời, bà ta cũng sẽ tự suy ngẫm.
Sau đó, người của ta âm thầm chỉ dẫn Mai di nương hành động.
Mai di nương chủ động tỏ ra thân thiết với cha ta, ông hầu như tối nào cũng nghỉ lại trong phòng bà.
Bà đi khắp nơi tung tin đồn nói xấu Giang Trĩ Nguyệt.
Ta lặng lẽ đẩy thêm một bước, đem những việc mà người phủ Vũ Ninh bá phạm phải tố cáo lên quan phủ.
Chất tử của quản gia Bá phủ đánh gãy chân ông lão bán than, quản sự của nông trang đổi ruộng tốt lấy đất hoang, vài phu nhân trong phủ cho vay nặng lãi.
Chẳng phải tội đáng để tru diệt, nhưng tích tụ nhiều chuyện nhỏ như thế lại khiến Bá phủ ngày càng sa sút.
Thẩm phu nhân đích thân đến gặp mẫu thân ta, muốn Giang Trĩ Nguyệt được vào cửa.
Mẫu thân ta khó xử nói: “Tộc trưởng đã nói, không cho lão gia nhà ta nạp quý thiếp. Nếu chỉ là một thiếp thường, e rằng sẽ quá thiệt thòi cho Giang cô nương.”
Thẩm phu nhân thở dài nặng nề: “Quý thiếp hay thiếp thường thì cũng là thiếp, cho nàng một danh phận là được.”
Mẫu thân ta gật đầu: “Đợi lão gia về, ta sẽ bàn bạc với ông, nhanh chóng cho Giang cô nương vào cửa.”
Thẩm phu nhân cáo từ xong, ta bước ra từ phòng trong.
Mẫu thân ta khẽ nhướn mày: “Con bảo ta đồng ý, ta đã đồng ý rồi.”
Ta mỉm cười: “Mẫu thân, người chỉ cần chờ xem kịch vui thôi.”
Kiếp trước, cha ta vì muốn nàng ta được vào cửa làm chính thất, đã hại chết mẫu thân ta, còn đổ tội cho ta, nói rằng mẫu thân bị ta làm tức chết.
Lúc đó, ta không biết chuyện của Giang Trĩ Nguyệt, chỉ nghĩ rằng là Hồng Ngọc và Trương sinh thiết kế hại ta.
Nghĩ đến mẫu thân vì ta mà chết, bị rót rượu độc, ta chẳng màng tự cứu, chỉ muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Báo được thù, ta có thể an tâm xuống hoàng tuyền theo mẫu thân, giải thích và tạ tội với bà.