MÓN QUÀ SAU CHIA TAY

Chương 1


Tôi mang t h a i rồi.

 

Tiền sính lễ từ 188.000 giảm xuống còn 18.000.

 

Mẹ bạn trai còn yêu cầu tôi chuyển quyền sở hữu nhà cho em trai anh ta.

 

Nếu không thì họ sẽ không cưới tôi về nhà.

 

Bà ấy nói: “Đợi đến khi bụng cô to lên rồi, ai còn muốn cưới cô nữa?”

 

Tôi cười.

 

Sau đó, bạn trai tôi trở thành người tàn tật, và mẹ anh ta đã ép tôi đến mức phát đ i ê n.

 

1.

“Được 8 tuần rồi, có muốn giữ không?”

 

Kinh nguyệt đến trễ, bạn trai tôi, Trương Siêu, ân cần đi cùng tôi đến phòng khám phụ khoa.

 

Lời của bác sĩ khiến tôi sững sờ.

 

“Sao tôi có thể m a n g t h a i được chứ?”

 

“Chắc chắn là không thể, nhất định có gì đó không đúng, tôi sẽ đăng ký khám lại lần nữa.”

 

Tôi tin tưởng như vậy là vì chúng tôi luôn cẩn thận thực hiện biện pháp tránh t h a i, chuyện này không thể xảy ra được.

 

Trương Siêu lại cười rạng rỡ nói với tôi: “Chẳng phải vì anh quá giỏi sao?”

 

“Bác sĩ cũng nói rồi, không có gì an toàn tuyệt đối đâu.”

 

Kệ mẹ bác sĩ của anh.

 

Thấy tôi không vui, Trương Siêu lập tức an ủi:

 

“Nguyệt Nguyệt, dù sao chúng ta cũng sắp kết hôn rồi mà.”

 

“Có con cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi, bây giờ tới sớm hơn một chút cũng không có gì là xấu. Mẹ anh nhất định sẽ yêu thương em như bảo bối mà.”

 

Hai bên gia đình đã gặp nhau, thậm chí còn bàn bạc chuyện sính lễ, chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ mà thôi.

 

Ngày hẹn gặp nhau, mẹ Trương Siêu nói có việc không đến được.

 

Sau đó, mẹ tôi cũng đã hẹn gặp hai lần nữa nhưng đều bị gia đình anh ta từ chối với nhiều lý do khác nhau.

 

Mẹ tôi lo lắng nói:

 

“Chắc chắn gia đình họ đang muốn làm khó chúng ta rồi.”

 

2,

Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, nhưng nhà Trương Siêu vẫn chưa có động tĩnh gì.

 

Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện này với Trương Siêu, anh ta đều sẽ tìm cách trốn tránh.

 

Thấy bụng mình sắp lộ ra ngoài, trong tình thế cấp bách, tôi tìm đến nhà họ Trương.

 

Khi thấy tôi, Trương Siêu có vẻ ngạc nhiên:

 

“Nguyệt Nguyệt, sao em lại đến đây?”

 

Tôi nói: “Nghe nói dì bị b ệ n h, em đến thăm.”

 

Trong lúc nói, tôi đặt hộp quà mẹ tôi chuẩn bị lên bàn.

 

Bà Trương nhìn thoáng qua hộp yến và hải sâm, nụ cười trên khuôn mặt bà càng thêm phần hài lòng.

 

“Siêu, mau lấy ghế cho Nguyệt Nguyệt. Bây giờ con bé có t h a i rồi, không thể để con bé mệt mỏi được.”

 

Nhìn dáng vẻ khoẻ mạnh của bà ấy, lòng tôi như lạnh ngắt.

 

Mẹ tôi đoán đúng, gia đình họ muốn lợi dụng việc tôi có t h a i…

 

Tôi không nhịn được nữa, vừa ngồi xuống đã hỏi:

 

“Dì, mẹ con nói sau Lập Xuân có ngày lành, dì có thể xem qua không?”

 

Bà Trương cười nói: “Chỉ cần là ngày tốt cho hai đứa là được, nhưng dì có vài điều kiện.”

 

Tôi có linh cảm không tốt, nhưng vẫn cố nén trong lòng.

 

“Dì, dì cứ nói, con nghe đây.”

 

“Nguyệt Nguyệt, con cũng biết dạo này dì bị b ệ n h, tiền trong nhà đều dùng để mua t h u  ố c, nên sính lễ phải giảm đi. 188.000 thì không có, nhưng 18.000 thì còn có thể xem xét.”

 

Tôi nhíu mày, lửa giận bắt đầu bùng lên.

 

Còn chưa kịp nói gì, bà Trương lại tiếp lời:

 

“Nghe nói gia đình con mua cho con một căn nhà trước khi cưới đúng không?”

 

“Vậy khi cưới rồi, chúng ta là người một nhà, con sang tên căn nhà nhà cho em trai của Trương Siêu đi.”

 

“Có nhà rồi, thằng bé mới có thể kết hôn, chị dâu như mẹ, đó cũng là việc con nên làm.”

 

Đầu óc tôi như bị s é t đ á n h, sững sờ không biết phản ứng như thế nào.

 

Nghe nói em trai Trương Siêu đang quen một cô gái, gia đình cô bé ấy làm to, mẹ anh ta rất tự hào.

 

Nhưng không ngờ, bà ta lại nhắm đến tôi.

 

Tôi ngẩng lên nhìn bà Trương:

 

“Dì, dì mắc b ệ n h h i ể m n g h è o sao?”

 

3

Bà Trương lập tức nổi giận: “Mày nguyền rủa tao?”

 

“Nếu dì vẫn đang sống tốt thế này, thì làm gì có chuyện chị dâu như mẹ? Con không cần cái danh xưng đó.”

 

Mặt bà Trương tái mét vì tức giận.

 

Trương Siêu quát tôi:

 

“Lâm Nguyệt, em dám nói chuyện với mẹ anh như vậy sao? Mau xin lỗi đi!”

 

Bà Trương ngăn Trương Siêu lại, nói với tôi:

 

“Điều kiện là vậy, nếu không đồng ý thì không cần bàn chuyện hôn sự nữa.”

 

“Hai tháng nữa, bụng to rồi, muốn vào nhà chúng tôi không còn dễ như vậy nữa đâu.”

 

Tôi quay sang nhìn Trương Siêu.

 

Anh nói: “Mẹ nói có lý mà, em sắp làm dâu nhà anh rồi, sao phải tính toán như thế?”

 

Xem như tôi đã thấy rõ bộ mặt xấu xa của cả nhà này rồi.

 

Họ nghĩ rằng việc mang t h a i trước hôn nhân có thể khống chế được tôi? Không bao giờ!

 

Tôi đứng dậy rời đi.

 

Đi được hai bước, tôi quay lại.

 

Bà Trương nghĩ rằng tôi đã hối hận, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý.

 

Tôi giơ tay nhấc hộp quà trên bàn lên.

 

“Mấy thứ này, thà tôi vứt đi chứ không cho các người.”

 

4,

Ra khỏi công ty, tôi thấy Trương Siêu đang đợi ở cửa.

 

Anh cầm một bông hồng trên tay, thấy tôi xuất hiện, anh ta lập tức tiến tới.

 

Tôi quay người tránh đi, nhưng anh ta nắm tay tôi lại.

 

“Nguyệt Nguyệt, em vẫn còn giận à?”

 

Tôi lườm anh ta: “Đây là chuyện bình thường sao? Nhà anh đối xử với tôi như vậy, không thấy quá đáng à?”

 

“Đó là ý của mẹ, em yên tâm, cả đời này anh chỉ lấy em mà thôi.”

 

Tôi cười lạnh: “Mẹ anh nói rồi, nếu tôi không đồng ý với điều kiện của bà ta, tôi không thể bước vào nhà các người.”

 

Trương Siêu vội vàng giải thích:

 

“Chuyện cưới hỏi của em trai anh là điều mẹ trăn trở, Lưu Yến Yến không hiểu chuyện bằng em.

 

“Em cứ chuyển nhượng nhà cho em trai anh, đợi em ấy cưới xong, anh sẽ yêu cầu em ấy trả lại cho em.”

 

Tôi hiểu chuyện, tôi biết nghe lời, nghĩa là tôi không có sính lễ, còn phải mang căn nhà của mình vào làm của hồi môn?

 

Nếu tôi thật sự chuyển nhượng căn nhà này cho em trai Trương Siêu, một miếng mồi ngon như vậy, mẹ anh còn có thể nhả ra sao?

 

Lúc này, đầu óc tôi cực kỳ tỉnh táo.

 

Tôi lạnh lùng nhìn Trương Siêu:

 

“Hôm nay anh đến gặp em là để thuyết phục em chuyển nhượng nhà cho em trai anh à?”

 

Trương Siêu nở nụ cười lấy lòng:

 

“Bố của Lưu Yến Yến sắp được thăng chức, mẹ anh nóng lòng muốn chốt mối hôn sự kia lắm rồi.”

 

“Em mà giúp nhà anh chuyện này, mẹ nhất định sẽ mang ơn em.”

 

Mang ơn cái gì chứ!

 

Tôi cần lắm chắc?

 

Xem tôi như kẻ ngốc chắc?

 

Thấy nhà tôi chỉ là gia đình công chức bình thường, họ định chiếm đoạt tài sản nhà tôi để lấy lòng bạn gái của em trai?

 

Trông tôi ngu ngốc đến vậy cơ à?

 

Tôi nhấc ly nước trên bàn lên, hất thẳng vào mặt Trương Siêu.

 

“Nằm giữa ban ngày à, chúng ta chia tay!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.