Một Nhành Tuyết

Chương 1


“Thôi vậy, con sẽ gả.”

Lúc ta nói câu này, trong lòng đột nhiên thấy nhẹ nhõm.

Không có gì to tát, đây cũng coi như phúc phận của ta, không phải sao?

Ta là tam tiểu thư của Phủ Ninh Quốc ở kinh thành, từ nhỏ đã học cầm kỳ thi họa, nhờ gia thế tốt, cũng được cái danh “tài nữ kinh thành”.

Vì là vãn nữ, các bậc trưởng bối lại càng yêu thương hơn.

Vốn tưởng cả đời sẽ như vậy, nhưng không ngờ cách ngày ta mười lăm tuổi cập kê còn hai tháng, mọi thứ đều thay đổi.

Ta lại không phải là huyết mạch của Phủ Ninh Quốc, mà là con gái nhà nông năm đó bị tráo đổi do thiếp thất ghen ghét.

Không nói đến cha mẹ chấn động ra sao, ngay cả bản thân ta cũng không thể chấp nhận.

Sao có thể chứ? Sao ta lại có thể là con gái nhà nông chứ?

Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra cũng có vài phần hợp lý.

Dù sao từ nhỏ ta đã không giống cha mẹ lắm, chỉ là mọi người đều không ngờ là do huyết thống.

Cha mẹ lập tức phái người đi tìm con gái ruột của họ, họ cũng nói rõ những mong muốn của mình với ta.

Không gì khác ngoài việc họ nhất định sẽ tìm mọi cách để tìm đứa trẻ đó, thêm nữa là hy vọng ta có thể nhường lại vị trí tam tiểu thư.

Ta có thể nói gì đây?

Đương nhiên là gật đầu. “A Nhu, mẹ biết đã làm con thiệt thòi. Là mẹ có lỗi với con.”

Sao có thể nói là thiệt thòi chứ?

Mọi thứ ta được hưởng thụ trong mười lăm năm qua, vốn dĩ đều không phải của ta.

Nếu ta không phải tiểu thư trong phủ, còn không biết giờ sẽ ra sao.

Như Hoa, người luôn hầu hạ ta, từng nói với ta, nàng ấy vì nhà đông con không nuôi nổi nên mới bị bán đi.

Nghĩ như vậy, ta đã rất may mắn rồi.

Chỉ cần ngoan ngoãn, ít nhất dựa vào tình cảm những năm này, nửa đời sau của ta cũng sẽ không tồi.

Cho nên, ta không thiệt thòi.

Nhưng sau khi về phòng, ta vẫn trùm chăn, lén khóc một trận.

Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra với ta chứ?

Cứ nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa vị tam tiểu thư danh chính ngôn thuận kia sẽ đường hoàng có được tất cả mọi thứ hiện tại của ta, ta lại thấy buồn.

Người mẹ tốt như vậy, người cha tốt như vậy, còn có huynh đệ tỷ muội, tổ phụ tổ mẫu… đều không còn là của ta nữa.

Nhưng mà vốn dĩ ngay từ đầu cũng đã không phải của ta rồi.

Cả đêm ta đều không ngủ ngon.

Ta sợ hãi, sợ nữ tử đó oán trách ta.

Mặc dù chuyện này vốn không liên quan đến ta, nhưng ta thực sự là người được hưởng lợi, sao có thể không thấy áy náy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.