Văn án
Lúc đi phỏng vấn tôi có đi ngang qua một ngôi chùa nên quyết định sẵn vào thắp nhang.
Kết quả không biết đầu tôi bị chập mạch chỗ nào mà lại cầm tờ sơ yếu lý lịch nhét vào hòm công đức luôn.
Đêm đó, Bồ Tát nhập vào giấc mơ của tôi.
“Cô bé, cô đã được tuyển vào Thiên Đình, canh ba tối nay nhớ đến chấm công!”
(…)
## 1
Khi tỉnh dậy từ giấc mơ, tôi không thể nào bình tâm lại được.
Chỉ vì trong giấc mơ vừa rồi, Bồ Tát đã cho tôi thấy cảnh mình chết.
Tối nay, do hàng xóm quên tắt bếp gas, vào canh ba sẽ xảy ra vụ nổ và hỏa hoạn, tôi sẽ c.h.ế.t trong đám cháy đó.
Nhưng rất nhanh, tôi đã bình tĩnh trở lại.
Dù sao tôi cũng là một cô nhi, luôn sống cô độc một mình.
Chỉ là tôi đã hỏi Bồ Tát rằng tôi sẽ làm việc ở đơn vị nào trên Thiên đình.
Bồ Tát nói là Địa phủ.
Nghe có vẻ… thật đáng sợ.
Nhưng, đã đến thì hãy an lòng mà ở.
Sau khi hiểu ra, tôi quyết định ngồi yên tại nhà chờ đến canh ba.
Trong lúc rảnh rỗi, tôi lên mạng tìm kiếm cách để gây ấn tượng tốt với sếp khi mới vào làm việc.
Có một tiền bối trong nghề khuyên: “Khi làm việc ở công ty, nhất định phải chủ động và tinh tế. Trước khi sếp giao nhiệm vụ, hãy chuẩn bị trước. Khi sếp yêu cầu tăng ca hoặc họp, bạn phải đến trước sếp, như vậy mới để lại ấn tượng tốt với sếp.”
Nghe có lý.
Vì vậy, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, tôi lao đầu vào tường, tự tử.
Diêm Vương muốn tôi c.h.ế.t vào canh ba, tôi đến trước vào canh hai, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt với Diêm Vương!
## 2
Khi tôi đang đợi Diêm Vương và phán quan xét xử tại điện Diêm La, hai người họ gần như đã gãi trọc đầu mà vẫn không hiểu tại sao tôi lại c.h.ế.t trước thời hạn.
Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là Địa phủ hiện tại đang thiếu rất nhiều quỷ sai.
Vì vậy, Diêm Vương hỏi: “Cô là… Bạch Như Sương đúng không? Cô biết tiếng Anh chứ?”
“Hả?”
Nghe vậy, tôi không phản ứng kịp, sao Địa phủ lại kiểm tra tiếng Anh chứ?
Phán quan giải thích kịp thời: “Vì hiện tại ngày càng có nhiều người ngoại quốc c.h.ế.t ở Trung Quốc, chúng ta cần gấp một số quỷ sai biết tiếng Anh. Tôi thấy cô là sinh viên đại học, chắc biết tiếng Anh chứ?”
Tôi gật đầu một cách ngượng ngùng, “Biết… một chút.”
“Một chút là bao nhiêu?”
Tôi hắng giọng, chân thành nói: “Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no. Chỉ biết nhiêu đó thôi…”
Tôi nghĩ rằng Diêm Vương và phán quan sẽ rất thất vọng, nhưng họ lại nhảy xuống từ điện, nắm lấy tay tôi và rơi nước mắt nói: “Tốt, rất tốt, không hổ là sinh viên đại học thời nay, chính là cô rồi!”
“???”
Nhân tài của Địa phủ đã suy giảm đến mức này rồi sao?
Diêm Vương ân cần nói với tôi: “Tiểu Bạch, cô hãy làm việc tốt ở Địa phủ. Theo quy định của Địa phủ, chỉ cần cô làm việc đủ mười năm, cô có thể chọn đường đi đầu thai.”
Nói xong, ông ấy gọi một người cao lớn với mặt ngựa, nói với tôi: “Tiểu Bạch, đây là quỷ sai Mã Diện của Địa phủ. Từ nay cô sẽ hợp tác với anh ta.”
“Mã Diện, giao người mới cho cậu.”
Nói xong, Diêm Vương và phán quan cùng nhau rời đi.
Tôi đang định bắt chuyện với Mã Diện thì anh ta lấy ra một cái mũ đầu bò và đưa cho tôi, “Đội lên đi.”
Mở ra xem, đó là một chiếc mũ đầu bò.
Hóa ra anh Mã Diện chỉ đeo mặt nạ, không phải thực sự trông như vậy.
Đội mũ đầu bò lên, tôi trở thành một trong những quỷ sai của Địa phủ.
Tiếp theo, Mã Diện đưa cho tôi một cây hương.
“Trước khi vào Địa phủ, phải dâng hương lên Phong Đô Đại Đế, mới chính thức trở thành người của Địa phủ.”
Vì vậy, tôi nhận lấy cây hương, kính cẩn đốt hương.
Nhưng không hiểu sao, cây hương mãi không cháy.
Tôi lo lắng cầu cứu: “Anh Mã Diện, chuyện gì vậy? Có phải Phong Đô Đại Đế không muốn nhận tôi vào Địa phủ không?”
Mã Diện nói nhẹ nhàng: “Có thể là cô đốt ngược đầu hương?”