5.
Chỉ còn ba ngày nữa là bão tuyết sẽ đến.
Ta và ca ca đã lấp đầy một số căn hầm bằng bông và than mịn.
Hai trăm cân vải bông, năm trăm cân than mịn, cùng rất nhiều củi! Ca ca và ta đã làm việc cả ngày để lấp đầy căn hầm cuối cùng.
Ta lau mồ hôi trên trán:
“Lúa gạo và thịt rất dễ bảo quản trong thời tiết tuyết rơi này.”
“Bây giờ đã có nhiều quần áo ấm và than lửa, cuối cùng chúng ta cũng được an toàn rồi!!”
Khi màn đêm dần trở nên tối hơn.
Mẫu thân và ca ca vội vã từ căn biệt phủ lớn chạy về mảnh sân quê kịp thời.
Ta đang bận phân công vài người hầu:
“Ngươi thì đi dọn nhà.”
“Còn ngươi, mau đi nhóm lửa và nấu ăn.”
Những người hầu này đã được ta và ca ca lựa chọn cẩn thận.
Họ đều là những người hầu cận trung thành, đáng tin cậy và mạnh mẽ ở Trình gia.
Với sự bảo vệ của những người đàn ông lực lưỡng này, bọn ta có cơ hội chiến thắng ngay cả khi gặp phải cuộc bạo loạn của đám bạo dân.
6.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ta ngước nhìn bầu trời, một cảm giác hoảng sợ quen thuộc lại ập đến: “Tại sao tuyết lại rơi cơ chứ?!”
“Mẫu thân! Phụ thân con vẫn chưa đến sao?!”
Có lẽ ta đã nhớ nhầm.
Bão tuyết đến sớm hơn ba ngày so với dự đoán.
Ta lo lắng nghĩ: [Phụ thân tưởng ba ngày sau mới có bão tuyết! Ông ấy vẫn còn đang bận ổn định chỗ ở cho đám người hầu còn lại trong phủ!]
Bàn tay đang cầm bột của mẫu thân ta khựng lại giữa không trung: “Đây là trận tuyết dày nhất mà nương từng thấy. Nếu như tuyết rơi suốt đêm… Nương sợ… Phụ thân con sẽ không qua khỏi được!”
Chẳng lẽ sau khi sống lại, ta vẫn không thể thay đổi được vận mệnh của gia đình mình sao?
Vậy mà ông trời lại cố tình mang thảm họa tuyết rơi đến trước thời hạn ! ?
Đôi mắt ta trở nên đen kịt vì tuyệt vọng.
Bỗng dưng, ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa trên nền tuyết:
“Phu nhân! Mau mở cửa đi! Ngoài này tuyết rơi lạnh quá!”
Ngoài cửa vang lên tiếng phụ thân run rẩy vì gió lạnh.
Cẩn thận nghe xong, ta thở phào nhẹ nhõm: “Phụ thân đã về rồi!”
7.
Phụ thân dắt ngựa vào, giũ sạch tuyết còn sót lại.
Ông ấy vừa bước vào sân, mẫu thân đã vội bưng bát canh nóng đến trước mặt ông và nói: “Mau uống một chút canh gừng cho đỡ lạnh.”
Tuyết cứ rơi mãi rơi mãi, không có ý định dừng lại.
Trong tuyết dày, mấy người dân làng thắp đèn lên, khi đi ngang qua cửa, họ bị tấm lưới sắt khổng lồ dựng ngoài sân nhà ta làm cho choáng váng.
“Sao ông lại xây một cái lưới sắt cao như thế ở ngoài nhà làm gì? Là để chống trộm hả?”
“Cái này không phải là để đề phòng trộm cướp! Có nó thú hoang xuất hiện cũng chỉ có thể di chuyển xung quanh mà không vào được!”
“Mọi người ơi, năm nay… ngày này thật sự không ổn…”
“Đúng vậy! Bây giờ còn chưa đến tháng 10, sao tuyết lại rơi dày đặc đến thế cơ chứ?”
Đang nói chuyện, bá phụ ta từ phía sau chen lên, nhìn thấy toàn bộ sân nhà ta đều đã được tấm lưới sắt vây lại liền thò đầu vào hỏi:
“Trình a đệ, sao đệ lại đến ngôi nhà nông thôn cũ kỹ này làm gì? Đệ là đang muốn làm gì vậy? Hay là cần đề phòng cái gì sao?”
Phụ thân lần theo tiếng nói và nhìn thấy bá phụ ta, ông ấy lập tức nhiệt tình muốn lao ra ngoài, nhưng giữa chừng ta kịp thời kéo ông lại: “Phụ thân, đừng đi! Kiếp trước xảy ra nạn đói, chính bá phụ là người dẫn đầu đám bạo dân tới cướp bóc phủ Trình gia chúng ta. Chính vì vậy làm chúng ta ch.ết đ.ói!
Mẫu thân lạnh lùng nhìn bá phụ bị “tấm lưới sắt” chặn ngoài sân, vẻ mặt không chút kinh ngạc: “Trong số huynh đệ Trình gia, ông ta là người đê tiện nhất! Ngoài mặt thì cười cười nói nói, sau lưng lại lén lút trộm đồ, có khi còn thầm nguyền rủa chúng ta đi chết nữa ấy!”
Mẫu thân đã đúng.
Bá phụ là người ích kỷ và hay ghen tị, tính cách hoàn toàn trái ngược với bản tính tốt bụng của phụ thân.
Ông ta đến làng muối, gia sản đứng tên phụ thân và ca ca ta, khi nghiện cờ bạc, liền viết giấy nợ dưới danh nghĩa nhà ta.
Bá phụ cá cược 10 lần thì tới 9 lần thua. Cứ thế, đủ loại người ngày nào cũng đến nhà bọn ta để đòi nợ.
Phụ thân biết rõ mọi chuyện ông ta làm nhưng cũng chỉ im lặng.
Ông ấy vẫn luôn tin tưởng huynh đệ thân thiết của mình. Bá phụ không phải chỉ thua chút tiền thôi sao? Dù sao ông ấy nhiều tiền thế tiêu cũng không hết.
Nhưng mẫu thân đã chịu đựng đủ rồi. Lại thêm sau khi nghe tin sau này chính bá phụ sẽ g.iết ch.ết cả nhà họ Trình chúng ta, bà không những không để phụ thân mở cửa cho ông ta mà còn gọi vài người hầu tới trói phụ thân ta lại.
Mẫu thân ném phụ thân vào nhà, đóng sầm cửa lại không thương tiếc.
Bá phụ nhìn thấy thế liền tức giận, ở ngoài sân chửi bới phụ thân ta:
“Đúng là cái đồ hèn nhát! Trình Đức Hải, một tên đàn ông trưởng thành như ngươi mà lại để một con khốn thao túng à?!”
“Ngươi có xứng đáng với mẫu thân đã m.ất của chúng ta không?”
“Nếu mẫu thân không kéo ngươi lại, làm sao mà ngươi có thể được như ngày hôm nay?!”
“Ahh! Trình Đức Hải, ngươi là đồ đạo đức giả, còn hơn cả heo chó!”
Ta đem món thịt kho tàu mẫu thân nấu ra, cố tình ăn trước mặt bá phụ qua tấm lưới sắt: “Này bá phụ, bá phụ gọi phụ thân cháu là heo, vậy bá phụ là cái gì ấy nhỉi?”
Nước sốt thịt kho ngọt nhưng không béo mà ngậy, ngon đến mức muốn khóc luôn.
Bá phụ tức giận trước vẻ mặt hèn hạ của ta tới mức thét lên: “Ăn đi, ăn đi, ăn đi, ngươi không ăn cho chết luôn đi! Cái con đàn bà như ngươi không có quyền nói chuyện ở Trình gia chúng ta! Ta sẽ bảo phụ thân ngươi gả ngươi đi càng sớm càng tốt!”
Mẫu thân nghe thấy thế liền chạy ra hất vào người ông ta một chậu nước sôi:
“Tiểu Lê là nữ nhi của Trình Hải Đức! Bây giờ con bé đại diện cho họ Trình bọn ta nói chuyện, đến lượt ông chen vào à?”
Ta cố tình quăng một miếng thịt cho con chó của mình, nhưng lại liếc nhìn bá phụ ngoài cửa: “Bá phụ à, đừng sủa nữa! Ngay cả con đại hoàng của cháu cũng không sủa được như bá phụ! Bá phụ nhanh về nhà mà tranh thủ ăn thêm đồ ăn đi nhé! Hãy tận dụng khoảng thời gian này. Thà làm ma đói còn hơn sau này c.hết cóng trong nạn đói nhaa!
Bá phụ gay gắt chỉ tay vào mẫu tử bọn ta:
“Được! Được lắm! Các ngươi chờ đó cho ta!”
“Cái loại khốn nạn nào lại nuôi nữ nhi của mình thành như vậy! Chờ đấy! Sớm muộn gì đệ đệ ta cũng sẽ hoà ly với ngươi!”
8.
Trong bữa cơm tối, ta kể lại về việc bá phụ đã cướp bóc, gi.ết chế.t bọn ta như thế nào trong nạn đói ấy.
Nhưng sau khi nghe ta kể một hồi lâu, phụ thân vẫn không chịu tin.
Đêm đó, ông ấy trằn trọc. Kể cả khi đang nằm ngủ vẫn đứng dậy gõ cửa phòng ta: “Tiểu Lê, bá phụ con thực sự hung ác như con đã nói sao..?”
Ông ấy không ngủ được, vẻ mặt buồn bã, trông còn lo lắng hơn cả hoàng đế:
“Nhìn xem, trận bão tuyết này tới rồi, dân làng sẽ như thế nào? Họ sẽ ch.ết đói ch.ết cóng, nhà họ Trình chúng ta cũng nên phát lương thực cứu giúp bọn họ.”
Phụ thân ta – Trình Hải Đức, xứng đáng với cái tên của mình: đức độ, bao đồng và thích xen vào việc của người khác, ổng quản còn rộng hơn cả biển nữa cơ.
Để xua tan ý nghĩ này, ta liền tạt một gáo nước lạnh vào người ông:
“Trong nạn đói, rất nhiều người ch.ết vì đói. Khi đó, con người đói bụng, họ thậm chí còn có thể làm những việc còn tệ hơn cả súc vật. Làm sao còn có thể có nhân tính cơ chứ?”
“Kiếp trước, họ đều tham gia vào cuộc vui này, lợi dụng nó để xâu xé lương thực nhà chúng ta. Bá phụ thậm chí ngay cả đệ đệ ruột của mình cũng không tha…”
“Phụ thân, phụ thân còn cảm thấy họ đáng thương? Nhưng họ thì sao? Họ còn mong họ Trình chúng ta biến mất mãi mãi trong nạn đói này!”
Khoảnh khắc phụ thân nghe ta nói xong, ông vô cùng choáng váng và tức giận. Cuối cùng cũng không nhắc tới việc cứu giúp dân làng nữa.