1
Ta là một nữ đồ tể, mỗi ngày có thể giết năm con heo, người ta gọi ta là Trư kiến sầu.
Trư kiến sầu không có mùa xuân, mới hẹn hò với một tiểu lang quân được một năm, hắn đã cuốn gói dao giết heo và tiền bạc của ta đi mất.
Không để lại một xu nào.
Chỉ để lại một đứa con gái thích chơi bùn là Chúc Tiểu Thảo.
Nhưng ta không ngờ rằng, ngay cả đứa con gái này cũng không phải của ta.
Khi quý nhân đến, ta đang thong thả xách một túi thịt khô về nhà.
Tiểu Thảo từ xa đã chạy ra đón, cứ kéo tay áo ta.
Ta thấy lạ: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi ra đón ta thế?”
Tiểu Thảo mặt mày ủ rũ, không nói gì, chỉ bảo ta về nhà xem.
Chậc, bảo ta về nhà làm gì chứ? Nhà rốt cuộc có ai?
Trời, ta về nhà xem, quả nhiên có người!
Nữ nhân kia dáng đi uyển chuyển, tóc búi cao, môi đỏ răng trắng, đeo trang sức bằng vàng bạc, mặc váy lụa mỏng.
Nàng ngước mắt nhìn ta, đúng như một đóa sen kiều diễm.
Không giống ta, ngày ngày dãi nắng dầm mưa, là vỏ cây già cỗi.
Nữ tử đó tự xưng là thừa tướng phu nhân, họ Thôi.
“Chúc nương tử, năm đó chúng ta cùng sinh con ở miếu Bồ Tát, một vị di nương trong phủ nổi lòng tham, mới tráo đổi con gái của chúng ta.”
“Bây giờ mọi chuyện đã rõ, cũng nên để tiểu… Tiểu Thảo về nhà.”
Giọng nói của Thôi phu nhân rất bình tĩnh, không có gì gợn sóng, chỉ khi nói đến tên Tiểu Thảo mới khựng lại một chút.
Có lẽ cái tên như vậy quá đỗi bình thường, từ miệng Thôi phu nhân nói ra, lại như mây cao trên trời dính phải bùn đất.
Nhưng bùn đất cũng có lúc không cam lòng.
Ta nhìn chằm chằm vào mắt bà ta, nói: “Tiểu Thảo thích lăn lộn trong bùn đất, lăn một vòng, quần áo đều bẩn hết.”
Thôi phu nhân thản nhiên: “Không sao.”
Ta: “Tiểu Thảo hay nói mớ, nửa đêm còn thức dậy đi mộng du.”
Thôi phu nhân: “Không sao.”
Ta suy nghĩ một chút, lại nói: “Tiểu Thảo không thích đọc sách, lâu như vậy rồi, chỉ biết viết tên mình.”
Thôi phu nhân cau mày.
Ta mừng thầm, nào ngờ ánh mắt nàng đột nhiên quét về phía ta, vẫn nhẹ nhàng nói:
” Chúc nương tử, ta là thừa tướng phu nhân, hôm nay không phải đến để thương lượng với ngươi.”
Trái tim ta đột nhiên chìm xuống đáy vực.
Đây là uy hiếp.
Nhưng việc tráo con này không phải lỗi của ta, tại sao ta phải nhượng bộ?
Mặc dù nàng không nhất thiết phải lừa ta.
Ta còn chưa kịp nghĩ đến việc dân đấu với quan có bao nhiêu phần thắng thì Tiểu Thảo đã buông tay ta, chạy đến bên Thôi phu nhân.
“Mẹ, mẹ hãy để con đi theo mẹ ruột đi!” Con bé nhíu đôi mày thanh tú, cùng Thôi phu nhân như đúc từ một khuôn ra: “Con đã ăn thịt heo đủ rồi, cũng không muốn làm con gái của một nữ đồ tể nữa.”
Ta đứng như trời trồng, ngây người hồi lâu.
Cuối cùng, họ vẫn đi, để lại một túi tiền.
Cỗ xe ngựa hùng vĩ đi xa, bụi đất tung lên phủ đầy mặt ta, ta đuổi theo phía sau nhưng đuổi mãi không kịp.
Đợi ta về đến nhà, thịt khô đã nguội ngắt.
Đó là món Tiểu Thảo thích ăn nhất, ta đã phải bỏ ra ba lượng bạc.
Thật là bực mình.
2
Bà hàng xóm Vương Đại Nương là người lắm mồm, thêm vào đó chuyện Thôi phu nhân gây ra không nhỏ, chẳng mấy chốc, cả làng đều biết Tiểu Thảo là tiểu thư tướng phủ.
Bình thường Vương Đại Nương đã ghen tị vì ta đối xử tốt với Tiểu Thảo, bà ta nói một đứa con gái như con bé sao có thể ngày nào cũng được ăn thịt? Chi bằng đưa thịt heo cho nhà bà ta để nuôi thằng Diệu Tổ, sau này Diệu Tổ sẽ chăm sóc ta.
Ta không thèm để ý, ngược lại còn lôi con dao giết heo sắc bén ra, khiến Vương Đại Nương ngày nào cũng chửi rủa ta và Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo cũng không phải dạng vừa, chống nạnh cãi nhau với Vương Đại Nương.
Nó còn nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con cũng có thể làm rạng danh tổ tông, nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ!”
Ta còn chưa kịp đợi nó hiếu thuận thì nó đã theo Thôi phu nhân đi mất.
Giờ thì hay rồi, Vương Đại Nương thỉnh thoảng lại lảng vảng ngoài sân nhà ta, tay cầm một nắm hạt dưa, nhả vỏ hạt dưa vào trước cửa nhà ta.
“Ồ, Trư kiến sầu, Tiểu Thảo theo người ta đi mất rồi, ta xem sau này ai sẽ nuôi ngươi lúc tuổi già!”
Ta cười lạnh một tiếng, đổ hết máu heo vào nhà bà ta.
Vương Đại Nương tức đến nỗi nhảy dựng lên.
Chậc.
Thằng Diệu Tổ nhà bà ta vô dụng lắm, chỉ dám trừng mắt nhìn ta nhưng không dám nói một lời nào.
Cách mấy ngày, Thôi phu nhân lại đến, lần này, nàng trực tiếp ném tiểu thư giả vào trước cửa nhà ta.
Cục bột nếp nhỏ xíu, mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương.
Còn Tiểu Thảo mặc váy dài màu đỏ bạc, trên tay áo rộng thêu hoa mẫu đơn to bằng miệng bát, từng chùm từng chùm, cả người trông rất khí phái.
Kẻ lông mày, tô mắt, thoa phấn, điểm son, lại búi tóc hai bên, đúng là một cô nương xinh đẹp.
Nó nép vào bên cạnh Thôi phu nhân, hai mẹ con trông rất thân thiết.
“Mẹ, con đã về Thôi phủ rồi, vậy thì Tạ Diệu Nghi cũng phải về nhà mình. Hơn nữa, con và nó không thể ở chung với nhau.”
Tạ Diệu Nghi chính là một cục bột nhỏ, mặt còn non hơn cả đậu phụ, không nói một lời, chỉ chăm chăm nhìn Thôi phu nhân, như muốn nhìn nàng ta ra một đóa hoa.
Nhưng lần này Thôi phu nhân không dễ nói chuyện như lần trước.
Nàng ta lạnh lùng quát: “Nghiệt chướng, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta! Thôi phủ chúng ta nuôi ngươi mười một năm, còn chưa đủ sao?!”
Máu trên mặt Tạ Diệu Nghi lập tức biến mất, hốc mắt ươn ướt, như không kìm được cảm xúc chua xót trong lòng, giọng nói nghẹn ngào.
“Mẹ, mẹ thật sự không cần Diệu Nghi nữa sao?”
Thôi phu nhân tránh không trả lời, quay sang hỏi ta: “Nó là con gái ruột của ngươi, ngươi có muốn thử máu nhận thân không?”
Ta thở dài.
Cần gì chứ?
Chỉ cần nhìn đôi mắt đào hoa của nó, ta gần như có thể khẳng định đây là con gái ta – giống hệt cha ruột của nó.
Chỉ là –
“Ngươi thật sự không cần đứa bé này nữa sao?”
Thôi phu nhân đầy vẻ chán ghét: ” Tu hú chiếm tổ chim khách, ta cần nó làm gì?”
“Nếu không có hai mẹ con các ngươi, ta và Duyên Ngọc cũng không cần phải xa cách nhiều năm như vậy! Ta dạy con gái ngươi cầm kỳ thi họa thi tửu hoa trà, còn ngươi dạy con gái ta những gì?”
Nàng ta dừng lại, đôi mắt đẹp bỗng trào ra vẻ mỉa mai: “Chúc nương tử, sau này ngươi sẽ không bắt nó cùng ngươi giết heo chứ?”
Duyên Ngọc ư.
Hóa ra tên mới của Tiểu Thảo là Tạ Duyên Ngọc, tên thật hay.
Hay hơn Tiểu Thảo gấp vạn lần.
Chỉ là Thôi phu nhân này thật lợi hại, từng câu từng chữ, đều đâm thẳng vào tim người, khiến ta không nói nên lời.
Nàng ta dẫn Tiểu Thảo từng bước rời đi.
Còn Tạ Diệu Nghi ngơ ngác nhìn hai người đi xa, nước mắt cứ chực trào ra nhưng mãi không rơi.
Được lắm, đứa trẻ này giống ta.
Một chữ, bướng bỉnh.
3
Ta là đồ tể, không biết dỗ trẻ con, cũng không biết Tạ Diệu Nghi có chịu theo ta hay không.
Nó không nói gì, chỉ đứng im ở cửa, thỉnh thoảng nhón chân ngó nghiêng.
Ta cũng không khuyên nhủ nó, chỉ cắm đầu vào nhà trong, nấu cơm.
Nhà trong thường xuyên có sẵn canh xương heo, trên mặt nổi một lớp mỡ mỏng, nước canh trắng đục, như thể đã vắt kiệt tinh túy của xương heo.
Lửa cháy rất to, canh xương heo sôi sùng sục, ta thái thịt heo mỏng cho vào nồi, lập tức thịt cuộn lại.
Mùi thơm bay đến mũi, rất nồng.
Ta lại lấy đậu phụ ra, lăn qua bột mì, rồi chiên nhỏ lửa.
Cá diếc rán đi rán lại trong dầu nóng, cho thêm muối, rượu, giấm, hạt tiêu, vỏ quýt, đậu nành, đun nhỏ lửa.
Ta còn làm thêm món chả viên tam tiên và cháo gạo tẻ táo mèo lê, ba món mặn một món canh một món cháo bày lên bàn, trời vừa sầm tối.
Tạ Diệu Nghi vẫn đang ngóng nhưng sắc mặt đã bình hòa hơn nhiều.
Có lẽ đã nghĩ thông suốt.
Ta thay một bộ quần áo mới, rửa tay sạch sẽ, mới tiến lên vỗ vai nó:
“Ăn cơm không?”
Tạ Diệu Nghi ngạc nhiên nhìn ta, không hề e thẹn, ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Chỉ là, nó nhìn một bàn toàn đồ mặn, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cái dáng vẻ này, lại giống cha nó, nho nhã.
Ta cười cười, múc cho nó một bát cháo gạo tẻ táo mèo lê, chua chua ngọt ngọt, thích hợp để khai vị.
Tiểu Thảo trước kia thích uống món này nhất.
Canh xương heo rất tươi, thịt heo cuộn chấm với bột ớt, vừa cay vừa thơm vừa ngon;
Đậu phụ bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại tươi ngon;
Cá diếc xương mềm thịt nát, nước sốt đầy đặn;
Chả viên tam tiên hương vị phong phú, tươi ngon đậm đà.
…
Không cẩn thận, Tạ Diệu Nghi đã ăn ngấu nghiến, hết hai bát cơm.
Nó nhận ra ta đang nhìn nó, lập tức buông đũa, má ửng hồng, trông có vẻ hơi ngượng ngùng.
Ta thu hồi ánh mắt, lấy một đôi đũa mới gắp thức ăn cho nó:
“Đi từ kinh thành về đây mất hai canh giờ, con lại đứng cả ngày, ăn nhiều một chút không sao.”
“Hơn nữa, ăn không hết ngày hôm sau đều phải đổ đi, thật lãng phí.”
Tạ Diệu Nghi từ từ đỏ mắt, hồi lâu sau, nó mới nhẹ nhàng nói một tiếng: “Vâng.”
Thật là một đứa trẻ ngốc.
Ta có chút nhớ Tiểu Thảo.