Muội Muội Mất Tích 16 Năm Trở Về

Chương 1 + 2


1.

“Tỷ tỷ, cầu xin tỷ, nhường cho ta cơ hội vào cung làm phi đi… Chỉ cần tỷ đồng ý, bảo ta làm trâu làm ngựa gì ta cũng đồng ý!”

Ta mở mắt ra, trước mắt là Tống Tuyết Nhu đang quỳ trên đất với gương mặt đầy khẩn cầu.

Thật đáng thương và tội nghiệp.

Ta nhớ trước khi mất đi ý thức, nàng ta còn cầm d.a.o găm đ.â.m thẳng vào tim ta, lúc đó gương mặt nàng ta đầy hung ác, giận dữ hét lên:

“Tống Tuyết Tình, ngươi đáng chết, vị trí hoàng hậu vốn dĩ là của ta, là ngươi cướp đi vị trí của ta, ngươi đáng chết…”

Phụ mẫu thì giúp nàng giữ c.h.ặ.t t.a.y chân ta, mặc kệ m.á.u của ta chảy ra, họ nói:

“Tuyết Tình, con đã hưởng hết vinh hoa phú quý rồi, muội muội đã chịu khổ nhiều năm như vậy, đây là điều chúng ta nợ nàng, con hãy nhường cho nàng đi…”

Lúc này n.g.ự.c vẫn còn đau âm ỉ, nhắc nhở ta rằng đây không phải là mơ, ta thật sự đã trọng sinh.

Thấy ta mãi không nói gì, phụ thân sắc mặt sa sầm, nói cũng rất khó chịu:

“Tống Tuyết Tình, muội muội đã cầu xin con như vậy rồi, con còn muốn nó phải làm sao? Chẳng lẽ còn muốn ta và mẫu thân quỳ xuống cầu xin con sao?”

Mẫu thân bên cạnh cũng lau nước mắt:

“Tuyết Tình, muội muội lo lắng cho con, trong cung toàn là âm mưu quỷ kế, chỉ cần sơ suất là không còn lối thoát, sao con không hiểu tấm lòng của muội muội?”

Ta trở về thực tại, nhìn ba người trước mắt, dáng vẻ hung ác và dữ tợn của họ lúc ta sắp c.h.ế.t ở kiếp trước chồng chéo lên biểu cảm lúc này, vặn vẹo và dối trá.

Ta nén nỗi khó chịu, nhẹ nhàng cười với ba người:

“Chúng ta đều là người thân, vào cung làm phi đâu có quan trọng bằng tình cảm tỷ muội, nếu muội muội muốn, ta sẽ nhường cho muội!”

Tống Tuyết Nhu trợn to mắt, dường như không tin ta lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Còn ta thì không đợi ba người phản ứng, quay người rời đi.

“Mẫu thân, con có thể làm hoàng hậu rồi, con có thể làm hoàng hậu rồi…”

Sau lưng vang lên giọng nói run rẩy vì kích động của Tống Tuyết Nhu, ta dừng chân một chút, quay đầu nhìn ba người đang tươi cười phía sau, lúc này ta như một người ngoài.

Ánh mắt ta cuối cùng dừng lại trên người Tống Tuyết Nhu, hóa ra muội muội yêu quý của ta cũng đã trọng sinh.

2.

Kiếp trước, ta phải đợi mười năm sau mới ngồi lên ngôi Hoàng hậu, ngoại trừ người trọng sinh thì không ai biết, rõ ràng Tống Tuyết Nhu cũng đã trọng sinh.

Ta và Tống Tuyết Nhu là tỷ muội song sinh, chúng ta vừa mới sinh không lâu, ngay tại lúc phụ thân về kinh nhận chức, thì gặp phải sơn tặc trên đường.

May mắn là nha môn địa phương đã phái binh lính đến cứu chúng ta, nhưng nhũ mẫu đang bế muội muội của ta thì lại bị lạc mất.

Phụ thân mẫu thân đã tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm thấy nhũ mẫu và muội muội, vì phải trở về Kinh nhận chức không thể trì hoãn, đành phải rời đi.

Những năm qua, phụ thân mẫu thân chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Tống Tuyết Nhu, nhưng vẫn không có manh mối, mãi đến mười sáu năm sau, Tống Tuyết Nhu chủ động tìm về nhà.

Tống Tuyết Nhu trông giống ta gần như đúc, không cần nói nhiều cũng biết là thân tỷ muội, vì chúng ta là tỷ muội song sinh.

Từ miệng của Tống Tuyết Nhu, chúng ta biết được rằng, năm đó nhũ mẫu đã mất con từ sớm, sau khi nhìn thấy Tống Tuyết Nhu liền nảy sinh ý định muốn nhận nàng làm nữ nhi, vì vậy mới tránh né sự tìm kiếm của chúng ta.

Mãi đến khi nhũ mẫu sắp qua đời mới nói cho Tống Tuyết Nhu biết sự thật, lúc này Tống Tuyết Nhu mới tìm về thân nhân.

Phụ mẫu tự biết đã có lỗi với Tống Tuyết Nhu, nên họ vô cùng nuông chiều nàng.

Cũng vì phụ mẫu quá mức dung túng, khiến Tống Tuyết Nhu trở nên vô pháp vô thiên, gián tiếp gây ra việc sau này nàng thành thân, hai phu thê bất hòa, chưa đầy một năm đã bị hưu và đuổi về mẫu gia, trở thành trò cười của Kinh thành.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.