Muội muội Trọng Sinh Trở Về, Bị Cả Nhà Đọc Tâm

Chương 1


Muội muội và ta là tỷ muội sinh đôi, nhưng ta hơn nàng ấy về mọi mặt.

Tin xấu là, nàng ấy trọng sinh rồi, có thể biết trước tương lai.

Tin tốt là, cả nhà chúng ta đều có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy.

Vì vậy, nhờ vào thuật đọc tâm, chân mẫu thân không còn què nữa, huynh trưởng không phải bị liệt, phụ thân không bị trúng độc, và ta cũng đã tìm được một người phu quân như ý.

Nhờ muội muội trọng sinh, cả nhà chúng ta đều nghịch tập!

1

Ta và muội muội là tỷ muội sinh đôi, vốn sinh ra giống hệt nhau, lúc nhỏ ngay cả phụ mẫu cũng thường xuyên nhận nhầm.

Nhưng năm muội muội năm tuổi, nàng ấy vô tình bị lạc, đến năm mười sáu tuổi mới tìm lại được, thì đã khác ta rất nhiều.

Tóc nàng ấy khô vàng, mặt mày đen nhẻm, hai bàn tay còn thô ráp hơn cả nhũ mẫu trong nhà, có thể thấy những năm qua ở bên ngoài đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực.

Ta và mẫu thân ôm chầm lấy muội muội khóc nức nở, phụ thân và huynh trưởng cũng không kìm được nước mắt, trên mặt lại là vẻ vui mừng không giấu được.

Mẫu thân không ngừng nói: “Nhan Nhi trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Phụ thân cười lớn: “Từ nay về sau, cả nhà chúng ta cuối cùng đã được đoàn tụ.”

Huynh trưởng xoa đầu muội muội, dịu dàng nói: “Sau này có huynh trưởng ở đây, nhất định sẽ không để muội phải chịu thiệt nữa!”

Ta đang nắm c.h.ặ.t t.a.y muội muội, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy nàng ấy rụt rè nói: “Tỷ tỷ, sau này muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám tranh diều của tỷ tỷ nữa, tỷ đừng bỏ rơi muội nữa được không?”

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng ấy nước mắt lưng tròng, run rẩy nói: “Năm đó chỉ vì muội làm hỏng diều của tỷ, tỷ đã cố ý bỏ muội ở ven sông để bọn buôn người bắt đi, sau này muội sẽ không dám nữa.”

Xung quanh bỗng nhiên im lặng, ta như rơi xuống hầm băng, buông tay ra như bị kim châm.

Muội muội lại đột nhiên ngã ngửa ra sau, may mà huynh trưởng nhanh tay đỡ được.

Nàng ấy dường như sợ ta lắm, khóc lóc thảm thiết, trốn sau lưng huynh trưởng không dám mở miệng, nhưng giọng nói đó lại vang lên lần nữa.

[Kiếp này ta ra tay trước, nhất định sẽ không thua ngươi, đồ tiện nhân.]

[Tại sao ta phải lưu lạc giang hồ chịu đủ mọi khổ cực, còn ngươi thì được sống sung sướng trong phủ Thượng thư.]

[Đã ông trời cho ta trọng sinh, kiếp này ta nhất định phải đạp ngươi xuống bùn!]

Ta kinh ngạc nhìn muội muội, nhất thời không kịp hoàn hồn.

Huynh trưởng mặt mày tái mét, lắp bắp hỏi: “Nhan Nhi, muội, muội, muội vừa nói gì?”

Muội muội lau nước mắt, tiếp tục diễn trò: “Muội biết huynh trưởng nhất định không tin tỷ tỷ sẽ làm như vậy, nhưng muội nhớ rất rõ ràng. Đều tại muội năm đó không hiểu chuyện chọc giận tỷ ấy, không trách tỷ tỷ được.”

Vừa dứt lời, giọng nói của nàng ấy lại vang lên lần nữa.

[Bây giờ thời gian đã trôi qua, chuyện năm xưa đã không còn chứng cứ.]

[Chỉ cần ta một mực khẳng định, đồ tiện nhân này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!]

Lần này ta nhìn thấy rõ ràng, tuy là giọng của muội muội, nhưng nàng ấy đích thực không hề mở miệng nói.

Hơn nữa lại không hề che giấu, tự lộ sơ hở, càng giống như là lời nói thật trong lòng nàng ấy.

Quay đầu lại liền thấy phụ mẫu cũng đang ngây người, hiển nhiên là họ cũng đều nghe thấy.

Đúng lúc này, chỉ nghe “ầm” một tiếng, huynh trưởng vậy mà trợn trắng mắt ngã xuống đất.

02

Tân khoa trạng nguyên năm ngoái, Dư Vọng Tân, tuấn tú lịch lãm, tài hoa hơn người, là người trong mộng của biết bao nhiêu cô nương khuê các.

Nhưng thực tế huynh trưởng vì sợ ma, ban đêm đều phải thắp đèn mới dám ngủ một mình.

Giờ đây bất ngờ nghe được tiếng lòng của muội muội, cứ tưởng mình gặp ma, liền bị dọa cho ngất xỉu.

Đợi tiễn đại phu đi, trời đã tối.

Muội muội ôm cánh tay mẫu thân nũng nịu: “Mẫu thân, con muốn ở Ngưng Huy viện, gần Viện tử của mẫu thân và phụ thân hơn một chút.”

Mẫu thân hiền từ nói: “Ngưng Huy viện là chỗ ở của tỷ tỷ con, hơn nữa Lạc Hà viện cũng không xa, là mẫu thân tự tay sắp xếp, luôn đợi con trở về.”

Muội muội lại không chịu buông tha, vẻ mặt uất ức nhìn ta nói: “Tỷ từ nhỏ được sống trong vòng tay của phụ mẫu, bây giờ muội chỉ muốn gần gũi với phụ thân mẫu thân hơn một chút. Tỷ tỷ ngay cả chuyện nhỏ này cũng không chịu đồng ý, chẳng lẽ là không hoan nghênh muội trở về sao?”

Nói đến đây, ta không muốn làm mẫu thân khó xử nữa, đành phải nói: “Không sao, nếu muội muội thích Ngưng Huy viện, vậy con chuyển đến Lạc Hà viện là được.”

Muội muội lúc này mới mỉm cười, miệng nói: “Tỷ quả nhiên đối xử tốt với muội.”

Trong lòng lại nghĩ: [Coi như ngươi biết điều. Không chỉ Ngưng Huy viện, tất cả đồ tốt của ngươi ta đều muốn cướp lấy, đây là ngươi ta nợ ta!]

Mẫu thân sắc mặt biến đổi, lặng lẽ rút tay về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.