Mười Năm Và Một Đời

Chương 4


13

Không còn những trở ngại phiền phức, tình cảm giữa chúng tôi ngày càng thăng hoa.

Chuyện sinh con cũng dần được lên kế hoạch.

Giờ đây, tôi hoàn toàn không thể nhận ra anh ấy có bất kỳ sự khó chịu nào về việc tiếp xúc cơ thể!

Thậm chí, anh ấy còn muốn cả ngày dính lấy tôi, như thể muốn mặc chung một bộ quần áo với tôi vậy!

Vài tháng sau, tôi đã có thai. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất trong mười tháng tới, anh ấy không thể quá “hoành hành” nữa.

Tuần thai thứ 39.

Ngày 16 tháng 12.

Tôi nhập viện nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng, cứ sợ rằng Phó Thanh Hứa sẽ rời xa tôi bất cứ lúc nào.

Nghe tiếng máy móc trong bệnh viện kêu, tôi nắm chặt tay anh ấy.

“Phó Thanh Hứa, anh không được đi đâu hết!”

“Được rồi, anh sẽ không đi. Anh sẽ bên em suốt đời.” Phó Thanh Hứa nắm lấy tay tôi, giọng anh ấy nhẹ nhàng và ấm áp.

Khi thuốc tê phát huy tác dụng, tôi dần cảm thấy mệt mỏi, nhìn khuôn mặt của Phó Thanh Hứa như càng lúc càng xa.

Bất chợt, tôi nhớ ra một điều, tôi đã quên rất nhiều chuyện.

Phó Thanh Hứa của tôi…

Đã mất mười năm rồi!

Tôi vươn tay muốn chạm vào Phó Thanh Hứa trước mắt, nhưng anh ấy lại tan biến như một làn khói, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể giữ lại.

14

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Tiếng “bíp bíp” của máy móc trong bệnh viện đánh thức tôi dậy.

Tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, nước mắt chảy dài từ khóe mắt xuống gối, mang theo cảm giác lạnh buốt.

Thực tế chẳng giống tiểu thuyết, làm gì có chuyện trọng sinh?

Chỉ có những người mãi không thoát khỏi quá khứ, tự dối mình với những ảo tưởng viển vông mà thôi.

Tôi và Phó Thanh Hứa, cuối cùng cũng chỉ là đôi trẻ yêu thầm nhau, nhưng lại để vuột mất nhau.

Anh ấy đã qua đời mười năm rồi.

Mười năm nay, tôi sống còn khó khăn hơn cả khi anh ấy còn sống.

Có tài sản trong tay mà chẳng khác gì người có tội. Tôi không giỏi kiếm tiền như Phó Thanh Hứa và tài sản tôi có chỉ khiến những kẻ xung quanh thèm muốn.

Hai năm sau khi anh ấy qua đời, tôi bắt đầu ngã bệnh, sức khỏe cứ ngày một suy yếu dần.

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng ba tôi nghiện cờ bạc, những năm qua đã lấy không ít tiền từ Phó Thanh Hứa.

Khi tôi kết hôn, Phó Thanh Hứa đã sớm đưa tiền để đầu tư vào công ty của ba tôi, nhưng tất cả đều bị ông ta đem đi đánh bạc.

Không còn cách nào khác, ông ta đã cầu xin Phó Thanh Hứa mua lại công ty.

Phó Thanh Hứa nghĩ rằng chuyện này không cần nói ra, nên đến khi chết, anh ấy vẫn chưa nói với tôi.

Sau khi anh ấy mất, tôi mới biết, chỉ có anh ấy là người che chở cho tôi suốt những năm tháng ấy.

Anh ấy mắc bệnh, vì thế không thể giao tiếp với tôi như một người chồng bình thường.

Anh ấy cũng chẳng có người con gái nào gọi là “bạch nguyệt quang”.

Tất cả chỉ là những lời lừa gạt của Ngô Đồng.

Ngô Đồng nói rằng anh ta yêu tôi, nên không muốn tôi yêu người khác.

Thật điên rồ.

Tôi không giỏi kiếm tiền, nhưng tôi biết cách dùng tiền để trả thù.

Ngô Đồng bị tôi dồn đến đường cùng, quỳ trước mặt tôi cầu xin tha thứ.

Nhưng tôi sắp chết rồi, còn gì để tha thứ nữa chứ?

Sau đó, khi dọn dẹp di vật của Phó Thanh Hứa, tôi mới phát hiện ra nhật ký của anh ấy.

Nhật ký của anh ấy rất đơn giản.

Nhưng lại tràn ngập những điều về tôi.

Về tình yêu của anh ấy dành cho tôi.

Chỉ là, tôi đã biết điều đó quá muộn.

Tin tức tôi tỉnh lại nhanh chóng lan truyền.

Mọi người đều kéo đến vây quanh, bởi vì tôi vẫn còn rất nhiều tiền.

Tôi không quan tâm đến những người đó. Từ lâu tôi đã yêu cầu luật sư sau khi tôi qua đời, sẽ tuyên bố quyên góp toàn bộ tài sản của mình.

Bác sĩ mỉm cười trấn an tôi rằng tình trạng của tôi vẫn ổn.

Tôi biết, đây chỉ là sự hồi quang phản chiếu.

Tôi nhờ người đỡ mình ngồi dậy, vì tôi còn chưa đọc hết nhật ký của Phó Thanh Hứa.

Tôi lật những trang cuối cùng, bàn tay run rẩy chạm vào nét chữ của anh ấy.

“Ngày 18 tháng 3 năm 2013.

Dạo này Nhạc Nhạc đến thăm tôi nhiều hơn.

Tôi thích nhất là được ở cạnh cô ấy.”

“Ngày 19 tháng 3 năm 2013.

Mùa xuân năm nay dường như đến sớm hơn mọi khi. Năm nay tôi không thể cắt tỉa những bông hoa tường vi được nữa, không biết chúng có nở đẹp không.

Tôi biết Nhạc Nhạc vẫn thích những bông hoa tường vi mà tôi trồng.”

“Ngày 20 tháng 3 năm 2013.

Nhạc Nhạc à, thật ra anh biết em đã hiểu lầm.

Nhưng căn bệnh này của anh, không chữa được. Thà để em hiểu lầm còn hơn.”

“Ngày 21 tháng 3 năm 2013.

Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng tôi sợ sau khi tôi chết, Nhạc Nhạc sẽ bị bắt nạt. Tôi muốn cố gắng thêm vài ngày nữa.”

“Ngày 22 tháng 3 năm 2013.

Xin lỗi, Nhạc Nhạc.

Là tôi không biết cách giao tiếp.

Nếu có kiếp sau, tôi sẽ thay đổi kết cục của chúng ta.

Ở kiếp này, là anh đã làm chưa đủ tốt.”

Anh ấy bị bệnh, không thể giao tiếp tốt.

Nhưng tôi có miệng cơ mà.

Chỉ là, từ đầu đến cuối, tôi luôn coi anh ấy là kẻ thù, chưa từng nghĩ đến việc giao tiếp đúng cách.

“Ngày 23 tháng 3 năm 2013.

Anh yêu em.”

Ngày anh ấy qua đời chính là ngày 23 tháng 3 năm 2013.

Ba chữ “Anh yêu em” anh ấy viết nguệch ngoạc, xiêu vẹo.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ “Anh yêu em” mà anh ấy viết.

Miệng tôi khẽ hé mở, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhờ người đưa cho mình cây bút.

Tay tôi run rẩy, nhưng hôm nay sức khỏe tôi vẫn tạm ổn.

Tôi từ từ viết từng chữ bên dưới dòng nhật ký của anh ấy:

“Ngày 23 tháng 3 năm 2023.

Em cũng yêu anh.”

Nước mắt chực trào ra khỏi khóe mắt. Trong ánh lệ nhòa, tôi khẽ mỉm cười.

Tôi thấy chú rể của tôi, Phó Thanh Hứa, mặc bộ lễ phục trắng, anh ấy đang vẫy tay chào tôi.

Tôi nghe thấy tiếng người dẫn chương trình vang lên bên tai:

“Cô dâu, cô có đồng ý cùng chú rể gắn bó trọn đời, dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù nghèo khó hay giàu sang, sẽ mãi bên nhau không?”

(Chính văn hoàn)

[Phiên Ngoại]

Nhật ký của Phó Thanh Hứa

Ngày 19 tháng 5 năm 2003

Linh lan đã chuẩn bị xong, sáng mai sẽ làm thành bó hoa cầm tay.

Những đóa hồng Juliet vận chuyển bằng đường hàng không cũng là loại mà A Nhạc thích.

Tôi nghĩ, khi cô ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ vui lắm.

Ngày 20 tháng 5 năm 2003

Chúng tôi cuối cùng cũng kết hôn rồi, tôi cuối cùng đã cưới được người con gái mình thích.

Tôi muốn khoác tay cô ấy đi mời rượu, để công khai với cả thế giới rằng cô ấy là vợ tôi!

Đám cưới không hoàn hảo như mong đợi, những dự định không thành hiện thực.

Ngày 21 tháng 5 năm 2003

Tôi đã chuẩn bị rất nhiều nơi muốn đưa cô ấy đi du lịch tuần trăng mật.

Nhưng cô ấy lại đi với người khác.

Dù có tiền, tôi cũng không thể giữ được tình yêu sao?

Ngày 30 tháng 6 năm 2003

Cuối cùng cô ấy cũng đến căn nhà của chúng tôi.

Hoa tường vi trong vườn vẫn đang nở rộ.

Nhưng dường như cô ấy không vui.

Trước đây cô ấy từng nói muốn có một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa tường vi.

Một con chó, hai người, ba bữa cơm, bốn mùa bên nhau.

Nhưng hình như cô ấy cũng không thích con chó.

Ngày 1 tháng 7 năm 2003

Tôi lại nghe thấy cô ấy nói chuyện điện thoại với người đó. Cô ấy yêu anh ta đến vậy sao?

Thật đáng buồn khi tôi không muốn trả lại tự do cho cô ấy.

Ngày 20 tháng 7 năm 2003

Tôi mua vé xem buổi hòa nhạc của ca sĩ cô ấy yêu thích, chỗ ngồi hàng đầu.

Tôi nghĩ, khi mọi người cùng đưa tay ra muốn bắt tay với ca sĩ, tôi có thể tình cờ nắm tay cô ấy.

Nhưng cô ấy đã từ chối đi xem cùng tôi.

Cô ấy đi với Ngô Đồng.

Tôi đợi bên ngoài, nhìn họ vui vẻ bước ra.

Ngày 4 tháng 8 năm 2003

Tôi nhờ bác sĩ Lý, người duy nhất có thể hiểu được tôi, đến giúp.

Tôi nghĩ, hôn nhân của tôi và Nhạc Nhạc vẫn còn thiếu một nghi thức cầu hôn.

Nhạc Nhạc không vui.

Chúng tôi cãi nhau.

Tôi không biết phải nói gì.

Bộ dạng cô ấy khi nổi giận thật đáng sợ.

Tôi muốn kéo cô ấy lại, muốn dỗ dành cô ấy, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Liệu có phải cô ấy không thích tôi đến gần?

Ngày 6 tháng 8 năm 2003

Hôm qua ông nội nói với tôi, ông bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Tôi đã đi kiểm tra toàn diện.

Ung thư dạ dày có thể di truyền, tôi muốn ở bên cô ấy lâu hơn.

May mắn thay, tôi không sao.

Tôi đã nhìn thấy Nhạc Nhạc ở bệnh viện, nhưng cô ấy đi cùng Ngô Đồng.

Cô ấy nói chúng tôi chỉ là liên hôn vì thương mại, bảo tôi đừng xen vào quá nhiều.

Ngày 14 tháng 11 năm 2003

Ông nội qua đời.

Nhạc Nhạc đã quay về.

Cô ấy nói với tôi “hãy nén bi thương”.

Tôi buồn, nhưng vì sự quan tâm của cô ấy mà lại cảm thấy vui.

Giống như năm xưa, cô ấy đã kéo tôi ra khỏi bùn lầy, đưa tôi thoát khỏi nỗi buồn.

. . .

Ngày 14 tháng 3 năm 2004

Tôi thấy cô ấy có vẻ rất thích trẻ con.

Nếu cô ấy mang thai, chắc chắn tôi sẽ nâng niu cô ấy như báu vật.

Ngày 16 tháng 12 năm 2004

Hôm nay tôi thấy một người họ hàng vừa sinh con.

Nếu chúng tôi cũng có một đứa con, thì thật tuyệt.

. . .

Ngày 18 tháng 3 năm 2013

Dạo này Nhạc Nhạc thường đến thăm tôi.

Điều tôi thích nhất là được ở cạnh cô ấy.

Ngày 19 tháng 3 năm 2013

Mùa xuân năm nay dường như đến sớm hơn mọi khi.

Năm nay tôi không thể cắt tỉa những bông hoa tường vi được nữa, không biết chúng có nở đẹp không.

Tôi biết Nhạc Nhạc vẫn thích những bông hoa tường vi mà tôi trồng.

Ngày 20 tháng 3 năm 2013

Nhạc Nhạc à, thật ra anh biết em đã hiểu lầm.

Nhưng căn bệnh này của anh, không chữa được. Thà để em hiểu lầm còn hơn.

Ngày 21 tháng 3 năm 2013

Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng tôi sợ sau khi tôi chết, Nhạc Nhạc sẽ bị bắt nạt. Tôi muốn cố gắng thêm vài ngày nữa.

Ngày 22 tháng 3 năm 2013

Xin lỗi, Nhạc Nhạc.

Là do anh không biết cách giao tiếp.

Nếu có kiếp sau, anh sẽ thay đổi kết cục của chúng ta.

Ở kiếp này, là anh đã làm chưa đủ tốt.

Ngày 23 tháng 3 năm 2013

Anh yêu em.

(Hết)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.