Quang Đạt cau mày. Anh đứng đó, nước nhỏ từ trên mái tóc, từng giọt rợi xuống, rõ tội nghiệp.
“Anh đi tắm đi, đứng đó làm mẫu à?” Thùy Linh hất cằm muốn đuổi đi một cái máy soi.
Người đàn ông tỏ ra hết sức đáng thương bước vào phòng tắm, tiếng hắt xì liên tục vọng ra.
“Hừ! Tôi rất khoái nhá, không hề cảm thấy khó chịu, không hề!”
***
“Để bù lại nhầm lẫn vì trót ném đồ của anh ngày hôm qua, trưa nay tôi mời anh ăn nhé!” Thùy Linh đợi Quang Đạt bước ra khỏi phòng liền hỏi.
“Thật hả?” Người đàn ông mừng rỡ.
“Ừm!” Thùy Linh tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.
“Ai lại để em mời, anh sẽ trả tiền, em chọn địa điểm đi.”
“Ok!” Thùy Linh tinh quái cười, giơ ngón tay cái ra hiệu cho anh. “Đi làm đi, trưa tôi sẽ nhắn địa chỉ qua.”
***
Quang Đạt ngồi ở phòng làm việc mà tâm hồn treo ngược cành cây, cả buổi sáng chỉ chăm chăm nhìn điện thoại. Không tập trung đến nỗi giám đốc nhân sự báo cáo việc thay đổi nhân viên cũng chỉ ậm ừ để đấy.
Đột nhiên điện thoại lóe sáng, chẳng cần nhìn anh đã vội bắt máy. Tiếc là giọng nói từ bên kia vọng tới lại khiến người nghe chán ghét.
“Anh Đạt, đêm qua anh lại không về nhà.” Ái Xuyên lo lắng chất vấn: “Anh đang tránh mặt em sao?”
Anh lạnh lùng hỏi: “Tôi bận việc, còn chuyện gì không?”
“Lát em qua chỗ anh, chúng ta đi ăn nhé!”
“Tôi có hẹn với đối tác rồi. Từ nay đừng gọi cho tôi nữa, cũng về nhà cô đi, ở đấy danh tiếng của cô sẽ bị bàn tán, không tốt đâu. Cúp máy đây.” Nói xong liền dứt khoát tắt máy.
Anh nhìn màn hình điện thoại, hồi lâu sau vào cài đặt đến số của Thùy Linh cài riêng 1 loại nhạc khác.
Vừa làm xong thì bài hát đó đã vang lên: “Thà yêu lấy một người bình thường…”
“A lô?”
“Thấy anh không xem tin nhắn nên tôi gọi trực tiếp. Đến quán Dê Núi cạnh vườn hoa, tôi đợi ở đó nhé!” Thùy Linh cũng chẳng chờ Quang Đạt đáp lại đã tắt máy.
Anh mở mục tin nhắn chờ, xem vị trí check in cô chia sẻ, đúng là cô nhắn thật, Sao anh lại quên mất là bọn họ còn chưa từng một lần liên lạc qua mạng xã hội?
***
Chưa đầy mười phút sau Quang Đạt đã có mặt ở quán. Thùy Linh đứng đợi sẵn ở đó, cô đứng dưới bóng râm của cây xoài, ánh nắng tháng Tám chiếu qua, rọi lên vóc dáng cô khiến nó sáng bừng lên như một món bảo vật.
“Sao em không vào trong, nắng quá!”
“An thua gì, tôi còn ngồi nhổ cỏ ở sân nhà anh giữa 12h trưa cơ mà!”
“…”
Cô đi trước nói như một nhân viên tiếp thị: “Quán ăn này tuy nhỏ nhưng tay nghề cực tốt, nó của một người bạn cha tôi quen, chuyên các món đặc sản về dê, cũng lâu rồi tôi chưa ghé qua, chắc là thực đơn giờ đã phong phú lắm.”
“…”
“Chỗ này phải đặt trước thì mới có bàn đó, anh đừng tưởng.”
***
Tại chiếc bàn kê trong góc quán chật chội.
“Anh ăn đi chứ!” Thùy Linh ăn đến bát tiết canh thứ 3 thì ngẩng đầu hỏi người đối diện.
“Tôi ăn miến, tôi thích món này nhất!” Quang Đạt gượng cười. Ánh mắt cảnh giác liếc nhìn mặt bàn cáu dầu mỡ, bát đũa và nền nhà…
“Ăn món này đi, nem đó, thêm nhiều tỏi cho trí não thông minh.” Thùy Linh đẩy đĩa nem cuốn tới.
“Không cần, em thích thì ăn đi.” Anh đặt nó lại vị trí cũ, mắt không rời khỏi mấy nhánh tỏi ngâm giấm.
Thế là, cả bữa ăn Quang Đạt chỉ quẩn quanh trong bát miến duy nhất, khi anh thấy được hai con ngươi trơ trọi bên dưới đáy bát thì cũng ngừng lại, chọc chọc chờ cho người nào đó đánh chén không có lấy một chút hình tượng ở trước mặt.
Đến lúc thanh toán, là đàn ông đã nói là làm nên đương nhiên Quang Đạt đi trả tiền. Nhìn hóa đơn trên tay, Quang Đạt hơi nhăn mày.
“Anh ơi, em không mang đủ tiền, có thể quẹt thẻ không?”
Tiền lẻ thì anh không mang nhiều đến thế, từ trước đến nay những nơi anh ghé qua đều quẹt thẻ hết, chỉ có cái quán này là không.
Câu hỏi của anh lập tức khiến mấy anh chàng ngồi gần đó quay lại nhìn. Vài người còn xì xào: “Rõ là khoe mẽ, đi với cô gái xinh đẹp như kia mà không có đủ tiền trả.”
Quang Đạt lúng túng gãi đầu, biết sao được, anh chưa từng nghĩ tới tình huống này.
Chờ cho Quang Đạt nghe thêm vài câu nói chế nhạo của đám người thích ra oai gần đó, Thùy Linh mới đứng dậy.
“Em gửi tiền!”
Hóa đơn đang cầm trong tay bị cô giật mất, anh liền muốn cướp lại, cố chấp nói: “Anh đã bảo là để anh trả tiền cơ mà, đưa cho anh!”
Cô giấu tờ hóa đơn ra sau lưng, chân bất ngờ đá vào ống chân Quang Đạt. Người đàn ông cao lớn tựa như vừa vấp phải thứ gì cản đường ngã nhào về phía trước, chuẩn xác hôn lên môi Thùy Linh.
Tình huống xảy ra quá nhanh khiến anh hoàn toàn trở tay không kịp.
Cơn khó chịu bỗng cuộn lên từ dạ dày Quang Đạt, anh nhanh chóng rời môi cô lấy tay che miệng chạy thục mạng khỏi quán ra ngoài vỉa hè tới dưới gốc xoài nôn ra.
Mùi tiết, mùi tỏi, còn có thứ gì như là mắm tôm… Cô đã ăn những thứ gì thế? Đây là cố ý có phải không?
“Uống đi!” Thùy Linh đưa tới 1 chai nước lọc, thêm 1 gói giấy ướt.
“Em cố tình.” Quang Đạt đỏ mắt trách. Rõ ràng cô biết anh sợ những thứ đó.
“Anh cũng quá làm mình làm mẩy đi, đàn ông gì mà lắm thứ khiến anh sợ hãi thế. Người như anh chỉ có thể phù hợp với cô gái đảm đang dịu hiền, nữ minh tinh bị đào thải của Hollywood kia thôi. Khó chiều!” Thùy Linh nhún vai: “Anh thấy chưa, chúng ta rất khác biệt. Ly hôn đi, đừng đeo bám tôi làm gì.”
Cô vẫy tay, xoay người muốn đi. Chợt bị Quang Đạt giữ lại: “Em đi đâu?”
“Về nhà, tôi còn có thể đi đâu.”
“Anh chở em về.”
“Anh không đi kiếm tiền nữa à?”
“Anh vẫn chưa khỏe, cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, có vậy mới nhanh chóng khôi phục trí nhớ, tới lúc đó mới xem xét xem có ly hôn hay không.”
“Anh không muốn ly hôn, thật đấy, cho dù có nhớ lại hay không!”
“Mặc kệ anh, tôi muốn ly hôn.” Thùy Linh giật tay thoát khỏi anh muốn đi tiếp.
Nào ngờ cô vừa bước được 2 bước chân đã bị bắt lại, anh bế ngang cô lên đi thẳng tới xe của mình, thô lỗ ném người vào trong. Thùy Linh biết hôm nay cô đã khiêu khích đủ rồi nên đành im re chờ xe về tới nhà.
Thùy Linh bá chiếm phòng ngủ, sô pha là phần của Quang Đạt. Mỗi người một chỗ qua hết buổi chiều, đến đêm cũng không có ai làm phiền ai, ăn tối cũng nhịn nốt.
Sáng hôm sau, Thùy Linh vừa bước ra, cô đã nghĩ kỹ rồi, xua đuổi anh cũng không phải là cách hay, cô sẽ giúp anh nhanh nhớ lại, như vậy anh sẽ nhận ra người mình thích thực sự là Ái Xuyên chứ không phải mình. Lúc đó ly hôn hẳn sẽ thuận lợi.
Tuy nhiên khi hai người đang chuẩn bị bắt đầu cuộc nói chuyện thì bà Vân gọi tới. Quang Đạt khó chịu bắt mắt, tiếng khóc lớn của bà ta đã vọng ra: “Ái Xuyên nó có chuyện rồi, con bé uống thuốc ngủ, con mau trở về xem một chút đi.”