Buổi tối, Thùy Linh chiếm phòng ngủ, Quang Đạt nằm sô pha.
Nếu được nhất định anh đã không chịu thế này rồi.
Nằm trên sofa đương nhiên khó ngủ, trở mình tới mấy giờ đồng hồ, nhưng vẫn không ngủ được. Chắc lại mắc chứng bệnh gì rồi, vừa hay có một người bạn là chuyên gia tư vấn tâm lý mới về nước, Quang Đạt liền bấm điện thoại gọi đi.
“Này, cậu có khỏe không? Mình có chuyện muốn hỏi ý kiến cậu…”
——
Thuỳ Linh theo thói quen dậy rất sớm, thế mà Quang Đạt đã đi làm trước cả cô.
Hai giúp việc đang đứng ngoài hành lang, bọn họ chờ cô để vào phòng dọn dẹp. Thuỳ Linh lướt qua bọn họ đi xuống lầu. Bà Vân và Ái Xuyên đang ngồi trong phòng khách nhìn cô với thái độ cực kỳ ghét bỏ.
Cô coi như không nhìn thấy, đi thẳng qua vào phòng ăn.
“Thuỳ Linh, đứng lại.” – Bà Vân hét lên, cất bước, nhanh chóng lao tới, “Đừng nghĩ rằng bây giờ Đạt quan tâm đến mày thì mày có thể làm bất cứ điều gì mày muốn. Nói cho mày biết, chỉ cần có tao ở đây, vị trí của mày ở nhà họ Tạ sẽ mãi chỉ là loại con ở.”
Bà ta rất muốn xem cô là túi rác để thẳng tay ném ra cửa, vậy nên cũng đừng trách bà ta ác miệng.
Thuỳ Linh mỉm cười. Cô cũng đâu ưa gì đám người này, coi họ như không khí là được.
Thái độ này khiến Ái Xuyên tức giận, cô tư hùng hổ bước tới chặn Thuỳ Linh lại: “Mày câm à, sao không nói gì?”
Thuỳ Linh bật cười, giọng mỉa mai: “Nếu cô có thể nói chuyện với chồng của tôi, thuyết phục anh ta nhanh ký đơn ly hôn, thực sự rất cảm ơn.”
Ái Xuyên bị Thuỳ Linh ép cho liên tục rút lui, nhưng may mắn cho cô ta là bà Vân còn ở đây.
“Con ranh!” Bà ta vung tay muốn cậy đông h.i.ế.p yếu.
Rõ là nực cười, Thuỳ Linh đâu có ngu, cô lách người nấp sau Ái Xuyên. 1 cái tát kia thưởng cho cô ả lĩnh trọn vẹn.
“Chát!”
Ái Xuyên ngơ ngác ôm má.
Bà Vân tay run rẩy vì quá tức giận: “Mày, một con gà mái không thể đẻ trứng, nếu Đạt không bị mất trí nhớ mày làm gì còn được ở chỗ này?”
Nhắc tới chuyện vợ chồng, Thuỳ Linh lại cảm thấy nhói đau. Bọn họ cũng không phải ăn chay, thế mà đúng là không có chút tin vui nào.
Thuỳ Linh trở nên ác liệt: “Ai đã khiến tôi như thế này?” Không phải bà sao? Sau mỗi lần vợ chồng tôi gần gũi, bà lại nghĩ ra đủ trò, không làm việc cũng là ăn những món có đặc tính hàn, chả phải mục đích của bà là thế à?”
“Tôi không nhắc về chuyện đó. Bà lại cho rằng tôi không biết phải không? Để tôi nói cho bà hay, nếu ai nợ tôi 1 phần, tôi sẽ đời lại gấp nhiều lần.”
Nói xong, Thuỳ Linh hít sâu 1 hơi. Cô điều chỉnh lại tâm trạng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cuối cùng, liếc nhìn Ái Xuyên cười mỉa mai, quyết định rời khỏi nhà họ Tạ.
Cô không muốn ở lại đây nữa. Quyết định kia quả nhiên ngu đần. Trước hết, cô cần tìm một nơi để ở, tránh bị Quang Đạt làm phiên. Tạm lắng xuống mới trở về ngôi nhà đang thuê.
Cô đến 1 khách sạn hạng trung, đưa thẻ căn cước ra: “Xin chào, cho tôi 1 phòng.”
Lễ tân đặc biệt nhìn vào thẻ căn cước của cô khá lâu, sau đó như bừng tỉnh ngay lập tức trả lại. “Xin lỗi, thưa cô, chúng tôi đã hết phòng. Xin hãy đến khách sạn khác.”
Cô không nghĩ nhiều về điều này. Nhưng liên tiếp đến hai khách sạn nữa cũng không còn phòng.
Mùa này không phải du lịch. Làm sao có thể không có phòng? Khi cô đến cái thứ tư, không thể không thắc mắc. “Xem tôi là một kẻ ngốc à.”
Lễ tân bị ép vào trong tình thế tiến thoái lưỡng nan: “Thưa cô, đừng làm tôi khó xử.”
“Được rồi, tôi sẽ không làm cô khó xử. Cô hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra”.
“Thực ra… tôi không rõ lắm. Tóm lại, trong cuộc họp giao ban, quản lý của chúng tôi ra lệnh không được phép cho người phụ nữ tên là Đào Thuỳ Linh thuê phòng. Tôi chỉ có thể tuân theo quy định.”
Thì ra vậy.
Quang Đạt đang ép cô? Muốn một tay che phủ bầu trời ? Không ai dám làm trái ý vị tôn Phật vĩ đại này.
Cho dù hôm nay cô có năn nỉ thì cũng không khách sạn nào dám cho cô vào.
Thuỳ Linh rất tức giận muốn đi tìm Quang Đạt để nói cho ra nhẽ. Cô vừa vẫy một chiếc tắc xi thì điện thoại đổ chuông.
“Này, xin chào, ai vậy?”