“Tớ không có nhu cầu đi tìm đàn ông, cậu ở lại đi, nhanh kết thúc cuộc sống độc thân nhé, tớ về đây.” Thùy Linh đang muốn xoay người bỏ về đã bị Nhã Trúc giữ lại nhất quyết không chịu buông.
“Cậu, nghe tớ đi. Tớ biết cậu đã rất cố gắng duy trì thời hạn ba năm đó. Tớ cũng biết cậu thích Quang Đạt, nhưng anh ta không thuộc về cậu, tiếc nuối làm gì. Chúng ta mới hai mốt tuổi đầu, đời còn rất dài, lạc quan vui vẻ, kiếm lấy một người đàn ông chững chạc chu đáo khác…”
Thùy Linh càng nghe càng thấy không ổn: “Bỏ tớ ra, lôi kéo gì vậy. Tớ không buồn, ok.”
“Cậu vào trong với tớ.”
Thùy Linh cố gắng thoát khỏi Trúc Kỳ, nhưng cô ấy quá khỏe cô không sao thoát nổi. Cuối cùng đành chuẩn bị nói ra chuyện Quang Đạt bị tai nạn là lý do trì hoãn việc ly hôn.
“Nghe này, Tớ và anh Đạt…”
Tiếc là cô chưa nói hết câu thì đã bị cắt ngang. “Anh Bình! Đợi em xíu!”
Trúc Nhã nhìn thấy người đàn ông mà mình mến mộ liền bỏ rơi đứa bạn: ‘Cậu không được bỏ ề nhé, cứ từ từ chơi, lát tớ tìm cậu.”
Thùy Linh nhìn dáng vẻ mê trai của bạn mình mà câm nín. Nhìn xung quanh, cũng không quá đông người, Thùy Linh dự tính kiếm chỗ nào đó yên tĩnh ngồi chờ Trúc Nhã đi tán trai sẽ cùng về. Cô đi lướt qua khu buffet. Những chiếc bánh ngọt với hình thù đáng yêu thu hút cô, nhịn không nổi, Thùy Linh bắt đầu nếm thử.
“Ồ, cô gái, cô thật thú vị. Trong khi các cô gái khác tập trung giao lưu ở sàn nhảy, cô em lại lang thang ở đây ăn uống? Không sợ béo sao?” Giọng nói đột ngột vang lên làm Thùy Linh bị nghẹn. Cô cố nuốt vội miếng bánh mì nướng trong miệng xuống, cau mày ngước nhìn xem thằng cha nào lại dám mỉa mai cô là con ma đói.
Khi tầm mắt cô quét đến gương mặt của anh ta, cả người lập tức mất tự nhiên.
Người đàn ông này cô biết, đó là Uông Kình Giang, tuổi trẻ tài cao, trước kia khi cha cô nguy kịch sắp mất, Đào Thị gặp khó khăn, anh ta đã muốn thu mua Đào Thị, nhưng về sau luật sư riêng của cha cô đã nói tình huống của Đào Thị đã được giải quyết, lâu rồi cô không theo dõi tình hình thương trường, cũng không có thông tin về anh ta, chẳng nghĩ hôm nay lại gặp ở đây.
Thấy phản ứng không tự nhiên của Thùy Linh, Kình Giang cau mày hỏi: “Biết tôi?”
Thùy Linh lập tức lắc đầu.
Thấy thế, người đàn ông liền nói: “Vậy bây giờ chúng ta làm quen nhé! Chào em, tôi tên là Uông Kình Giang, thật vinh dự”
***
Ở bệnh viện.
Ái Xuyên không cam lòng chuyện Quang Đạt chỉ còn nhớ mỗi mình Thùy Linh, cô ta cùng bà Vân y như cái đài cát xét phát đi phát lại bên tai kêu ca phàn nàn… Càng nói càng hăng, thi nhau bịa chuyện bêu xấu Thùy Linh.
Quang Đạt nghe đến nỗi đau đầu ù tai, cứ thế này, rất có thể anh không mất trí cũng sẽ phát khùng mất. Hết chịu nổi. Quang Đạt gầm lên: “Thùy Linh là vợ tôi, cấm nói xấu cô ấy. Các người là ai tôi không cần biết.”
“Đạt, mẹ là mẹ ruột của con.” Bà Vân làm ra dáng vẻ đau khổ muốn tiến lại gần giường bệnh.
Vừa đi được mấy bước, đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh cản lại. Anh cau mày nói: “Ra khỏi đây đi, tôi muốn nghỉ.”
Thấy tín hiệu đuổi người của sếp, Thắng từ ngoài cửa bước vào lịch sự lên tiếng vẻ khó xử: “Thưa bà, ông chủ cần nghỉ ngơi ngay bây giờ. Bà và cô Ái Xuyên nên quay về trước. Bà nên hiểu tính cách của ông chủ ạ.”
Bà Vân trừng mắt nhìn anh ta, nhưng Ái Xuyên là một người khôn khéo, cô ta lập tức kéo tay bà ta dịu dàng khuyên nhủ: “Mẹ, cậu ấy nói đúng, anh Đạt cần nghỉ ngơi nhiều hơn, chúng ta về trước, mai lại vào sớm.”
“Nhưng…”
“Thưa bà, xin mời!” Thắng cắt ngang đưa tay ra dấu.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con trai, bà Vân rốt cuộc cũng nghe theo Ái Xuyên bước ra ngoài.
Hai kẻ phiền phức vừa đi, Quang Đạt lập tức trở nên nhanh nhẹn, ra lệnh cho Thắng: “Kiểm tra một chút xem vợ tôi đang ở đâu. Trong vòng mười lăm phút, tôi muốn biết vị trí chính xác của cô ấy.”
Thắng hoang mang nhận lệnh, lúc này anh ta cũng không còn rõ sếp nhà mình là mất trí thật hay đang giả vờ nữa. Là một trợ lý tận tụy, làm việc có trách nhiệm, chưa đầy mười phút tung tích của Thùy Linh đã được gửi tới.
Nhìn điệu bộ ngập ngừng của Thắng, Đạt cau mày ra lệnh. “Nói!”
“Anh Đạt, hôm nay rời bệnh viện chị Linh đã đến gặp một người môi giới để ký hợp đồng thuê nhà, sau đó thì đi dự tiệc với cô Bạch ạ.”
“Dự tiệc sao? Lâu nay cô ấy đâu có hứng thú đến những nơi như vậy nhỉ?”
Trán Thắng lấm tấm mồ hôi, anh ta ấp úng đáp: “Đó là một bữa tiệc hẹn hò dành cho người độc thân.”
Quang Đạt trợn mắt nhìn Thắng, giống như thông qua thân thể của anh ta nhìn thấy Thùy Linh đang vui vẻ giữa một đám đàn ông bụng phệ hói đầu khác. Sắc mặt anh trầm xuống cùng cái băng gạc màu trắng trên đầu trông vô cùng tức cười.
“Tiệc dành cho người độc thân, hẹn hò? Cô ấy có phải người độc thân không? Có chồng rồi mà vẫn muốn đi tìm ong bướm? Ai đã cho cô ấy can đảm đó?”
“Là ai cho em lá gan đi tìm đàn ông?”