Mẫu thân ta là hoa khôi thanh lâu.
Quý phi lén đi dạo thanh lâu bị người ta khinh bạc, nàng ta trở về khóc lóc kể lể trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế tức giận ra lệnh g.i.ế.c hết những kẻ ở thanh lâu, Quý phi còn làm nũng muốn Hoàng đế treo t.h.i t.h.ể bọn họ ở cửa thành thị chúng.
Bởi vì ta xuống Giang Nam tìm phụ thân nên tránh được một kiếp.
Về sau, ta dựa vào thân phận nữ nhi phú thương được tuyển tú vào cung, trở thành Tài nhân thấp kém nhất.
Quý phi được Hoàng đế sủng ái nhiều năm, đương nhiên sẽ không thèm để ta vào mắt.
Nhưng nàng ta không biết, từ nhỏ ta đã biết cách làm cho nam nhân yêu thích.
1.
Hoàng đế tuyển tú.
Chỉ chọn duy nhất một người.
Sắc mặt Quý phi Trịnh Ý Nhi xanh hơn vài phần.
“Giữ lại Thẩm Khuynh Thành, sắc phong Mỹ nhân!”
Khi giọng nói bén nhọn không mang theo một chút cảm xúc đọc ra phong vị của ta, ánh mắt Trịnh Ý Nhi nhìn chằm chằm vào mặt ta, trong mắt nàng ta còn hiện lên sự ghen ghét không thể che giấu.
Sau đó nàng ta lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng khoác tay Tạ Nguyên Thần, làm nũng nói:
“Hoàng thượng phong nàng ta làm Mỹ nhân sợ là không ổn.”
Trịnh Ý Nhi cầm lấy quyển sách, nhìn kỹ mặt ta.
Đáy mắt nàng ta hiện lên sát ý, lập tức chuyển thành vân đạm phong khinh.
“Nàng ta không hiểu thi thư, còn là nữ nhi của thương nhân, dong chi tục phấn* như thế sao có thể nhập cung cho được? Chi bằng Hoàng thượng để nàng ta ra khỏi cung cho rồi.”
(*) Dong chi tục phấn: ý chỉ sắc đẹp dựa vào phấn son, giả dối, tục tằng.
Nàng ta thật sự rất kiêu căng.
Chỉ vì nàng ta biết Hoàng đế luôn sủng ái nàng ta, để mặc nàng ta ỷ sủng mà kiêu.
Có thể dễ dàng quyết định ta đi hay ở.
Tạ Nguyên Thần chống đầu lên tay, khẽ nhíu mày. Từ đầu tới cuối, hắn chưa hề liếc mắt nhìn tú nữ ở đây, chắc là hắn cảm thấy chuyện tuyển tú vô cùng nhàm chán.
Nghe Trịnh Ý Nhi nói câu đó, hắn tùy ý khoát tay, khóe môi khẽ nhếch, dường như đang đồng tình với Trịnh Ý Nhi.
Nhưng ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói mềm mại vang lên:
“Quý phi nương nương nói đùa, thần thiếp cho rằng nữ tử vô tài mới là đức. Mặc dù thiếp không hiểu biết nhiều nhưng lại biết rõ tam tòng tứ đức. Thần thiếp trộm nghĩ, thân là nữ tử chỉ cần biết hầu hạ Hoàng thượng là tốt rồi, thần thiếp không dám vọng nghị những thứ khác.”
“Huống chi thần thiếp mới mười tám tuổi, vẫn còn là mầm non tươi trẻ, tất nhiên chưa từng dùng đến son phấn, nào có liên quan gì đến dong chi tục phấn cơ chứ?”
Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt Trịnh Ý Nhi, khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng.
Trong lòng vẫn còn lời muốn nói.
Chỉ có người tuổi già sắc suy như nàng ta mới cần son phấn che giấu mà thôi.
Sắc mặt Trịnh Ý Nhi càng trở nên khó coi hơn, nàng ta đưa tay xoa mặt mình, đã thấy một chút son phấn dính lên lòng bàn tay nàng ta.
Cuối cùng nàng ta thẹn quá hóa giận, bất bình ném chén trà trước mặt về phía ta, cả giận nói:
“Ngươi dám nhục mạ bổn cung!”
“Hừ! Tư sắc bình thường, hóa ra cái miệng lại rất lợi hại.”
Chén trà vỡ vụn ngay trước mặt ta, nước trà nóng hổi b.ắ.n lên cánh tay trắng nõn lộ ra.
“A, nóng quá!”
Ta thở hổn hển một tiếng, cuối cùng cũng khiến cho Hoàng đế chú ý tới.
Khoảnh khắc hắn ngước mắt lên.
Ta khẽ xoa cánh tay bị bỏng, khẽ ngẩng đầu, lộ ra dáng người uyển chuyển, ánh mắt câu hồn.
Ta nhìn thấy sự kinh diễm và ngạc nhiên hiện lên trong mắt hắn.
2.
Tạ Nguyên Thần ngồi thẳng người, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt nhìn về phía ta mang theo vẻ nghiền ngẫm.
“Ngươi là Thẩm Thanh?”
“Dạ vâng, thần thiếp tên là Thẩm Thanh.”
Thấy Tạ Nguyên Thần có hứng thú với ta.
Trịnh Ý Nhi sốt ruột đứng ngồi không yên.