Nam Nữ Chính Có Gì Đó Sai Sai

Chương 1


Sau khi ràng buộc với hệ thống phản diện, tôi đã mua nam chính từ tay kẻ bạo hành gia đình. Không ngừng áp bức cậu ấy cả ngày lẫn đêm.

Không những thế, tôi còn lén lút hỗ trợ nữ chính nghèo khó, đồng thời cũng đe dọa cô ấy phải nghe lời tôi.

Mọi người ai nấy đều chửi tôi là kẻ xấu xa, bạo lực học đường.

Nhưng nam nữ chính nghe xong lại phát điên, muốn thay tôi ra mặt.

Hai mắt đỏ hoe: “Không có chuyện đó, mấy người không biết gì cả!”

1

Trong lớp học sau giờ tan trường, nữ chính Triệu Dung Dung đang thu dọn cặp sách.

Khi bị tôi chặn lại, cô ấy ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, giọng nói cũng mềm mại yếu ớt.

“Cậu định làm gì?”

Tôi liếc nhìn sách vở và vở bài tập trên bàn cô ấy, cố ý chọn một quyển giấy nháp mà nữ chính đã dùng. Tôi ném mạnh nó xuống đất.

“Triệu Dung Dung, tôi đã bảo cậu cút khỏi trường quý tộc này. Đây không phải là nơi cậu nên đến.”

Lời vừa dứt, học sinh trong lớp phát ra những tiếng reo hò.

Trong trường quý tộc này, ngoài những học sinh giàu có xuất thân từ gia đình quyền quý, còn có những học sinh bình thường thì đều phải nhờ thành tích mà vào được.

Nữ chính luôn đứng nhất khối suốt nhiều năm, tính cách khá độc lập, nên học sinh bình thường không gần gũi với cô ấy. Những học sinh giàu có cảm thấy cô ấy quá kiêu ngạo cũng nhìn cô không thuận mắt, nghĩ ra nhiều thủ đoạn hèn hạ để đuổi cô đi.

Tuy nhiên, tất cả đều bị tôi ngăn lại. Nếu để họ bắt nạt cô ấy, nhiệm vụ của tôi phải làm thế nào đây?

Là kẻ cản đường thành công của nam nữ chính, nhiệm vụ của nhóm ác nhân là khiến họ trải qua thử thách, nằm trong nghịch cảnh mà yêu nhau. Cảm xúc tiêu cực của nam nữ chính đối với tôi càng cao, chỉ số KPI của tôi càng tốt.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi, là một thành viên yếu đuối trong nhóm ác nhân. Hệ thống ác nhân ràng buộc với tôi đã nói, nếu lần này không thành công, tôi và nó sẽ bị trừ hết tiền thưởng cuối năm.

Tôi dựa vào lan can trên sân thượng, tay cầm đầu t.h.u.ố.c lá giả do hệ thống đặc chế, phì phèo khói. “Không ai được chạm vào cô ấy, tôi muốn dạy cho Triệu Dung Dung một bài học, ai bảo cô ta dính líu với Cố Tống.”

Trong góc tối, Cố Tống mặc đồng phục vest chỉnh tề, ngón tay trắng trẻo thon dài cầm bút, mặt bình thản viết bài tập cho tôi, dường như không nghe thấy gì cả. Cậu và nữ chính Triệu Dung Dung là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã bị cha bạo hành.

Trong sách, nữ chính cùng lớn lên với nam chính, tính cách kiên cường, như một tia sáng soi rọi thế giới đen tối của Cố Tống. Năm Cố Tống mười tuổi, dù đã gầy gò như bộ xương, cột sống vẫn thẳng tắp. Đôi mắt sáng ngời, mang theo sự khinh thường thế tục.

Tôi nũng nịu kéo tay cha mẹ, để gia đình họ Chu nhận nuôi cậu.

Nam chính trở thành em trai của tôi, bị tôi áp bức hằng ngày, tôi bảo cậu đi về hướng Đông, cậu không dám đi về hướng Tây.

Tương lai, cậu sẽ trở thành ông trùm thương mại khuynh đảo giới kinh doanh, nhưng hiện tại chỉ vì một câu nói của tôi, cậu phải đứng xếp hàng hai tiếng đồng hồ dưới cái nóng gần bốn mươi độ, chỉ để mua chiếc bánh donut mà tôi ăn một miếng rồi vứt sang một bên. Dù cuối cùng tôi đều lén lút ăn hết chúng.

2.

Cô ấy dừng lại, ánh mắt lướt qua tôi, vẻ mặt phức tạp nhìn nam chính phía sau. cậu vừa mới định đi, nhưng bị tôi cưỡng ép giữ lại.

“Nhìn gì vậy?”

Tôi khoanh tay, bước tới một bước, nhưng vô thức để lại một khe hở cho nam nữ chính có thể nhìn nhau qua tôi. Trong đầu tôi, hệ thống vừa gặm hạt dưa vừa đọc to đoạn mô tả trong sách:

[Chu Nam ác ý nắm lấy cổ áo đồng phục đã bạc màu của nữ chính, một cái cúc bị bung ra, lộ ra xương quai xanh gầy gò trắng nõn của cô ấy. Nam chính tức giận nắm lấy tay Chu Nam, giận dữ nói: ‘Cậu điên rồi sao, tránh xa cô ấy ra!’]

Tôi theo đúng kịch bản, kéo nữ chính về phía mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy collagen, trắng hồng mịn màng. Tôi thầm cảm thán, da đẹp thật, đến lỗ chân lông cũng không thấy. Nhưng cái cúc này cứ nhất quyết không chịu bung ra.

Tôi có một thói quen xấu, thứ gì không thể kéo ra thì thích dùng răng cắn. Khi tôi vùi đầu vào lòng nữ chính, còn chưa kịp đắm chìm trong hương thơm mê đắm từ người cô ấy, nam chính phía sau đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Giọng cậu có chút thấp, nghe như đang giận dữ:

“Tránh xa cô ấy ra!”

Cố Tống, người luôn điềm tĩnh, lần đầu tiên nổi giận với tôi vì nữ chính. “Hệ thống, diễn xuất của tôi thế nào, có phải tuyệt lắm không?” Tôi trong đầu hỏi hệ thống.

Hệ thống không hiểu được mấy chuyện lòng vòng của con người, điên cuồng vẫy đèn phát sáng: “Chủ nhân cố lên, tiền thưởng cuối năm của chúng ta đặt cả vào đây đấy!” Hệ thống phấn khích đọc tiếp:

[Cố Tống lại vì một cô gái bình dân mà tức giận với chính mình, kẻ ác độc điên cuồng vì tức giận. Nhìn nữ chính tội nghiệp trước mặt càng thấy chướng mắt. Hồ ly tinh! Cô ta giơ cao tay phải, muốn dạy dỗ Triệu Dung Dung một bài học!]

Nghe đoạn tiếp theo của kịch bản, tôi nhìn nữ chính đang đỏ mặt không hiểu vì sao. Thật ngoan, không nỡ ra tay. Nhưng vì nhiệm vụ, tôi nghiến răng, tay phải từ từ giơ lên, nhẹ nhàng chạm vào má cô ấy.

Mềm mại thật. Tôi lại xoa thêm hai lần.

Mặt Cố Tống đã đen lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.