1.
Thực ra chuyện này không thể trách ta được.
Tống Chân và Tống Thư hai người tuổi tác tương đồng, diện mạo cũng giống nhau đến bảy tám phần.
Đêm đó nguyệt hắc phong cao thích hợp làm loạn, ta lại uống vài chén rượu nhạt.
Lúc thị nữ đi lấy nước, Tống Thư uống say mềm tình cờ ngã trước cửa phòng ta.
Tự nhiên nghĩ hắn ta là phò mã, nên ta dìu lên giường hỉ.
Gương mặt hắn ửng hồng, trông như quả đào tiên quyến rũ.
Quả đào tiên còn như đã thành tinh, vươn tay quấn lấy cổ ta.
Ta là thiếu nữ đang tuổi xuân thì, mười chín năm chưa từng nắm tay nam tử, đột nhiên bị kích thích như vậy, làm sao ta chịu nổi?
Ta cũng không khách sáo với hắn, bắt đầu đưa tay cởi đồ, kéo màn đỏ, lăn lộn ở giường.
Chậc, hắn mặc lắm quần áo thật.
Ta miệt mài miệt mài cởi từng lớp từng lớp, giống như bóc ngô.
Khó khăn lắm mới cởi hết áo ngoài, phát hiện thắt lưng lại còn thắt nút chết.
Không mở được nút chết, ta liền dùng miệng cắn.
Đúng lúc đó, phò mã bước vào.
Có lẽ hắn ta cũng chưa từng trải qua kích thích như vậy, kêu thảm một tiếng, ngồi bệt xuống đất khóc gọi cha mẹ.
Hai người cùng làm loạn trước mặt hoàng thượng.
Một người khóc lóc sụt sùi, một người im lặng ấm ức.
Phụ thân che mặt, tỏ ý không thể nhìn nổi.
Trong mớ hỗn độn, ta tìm ra một manh mối: “Hai nam nhân giống hệt nhau, nhà họ Tống sao lại có đến hai người?”
Phụ thân bừng tỉnh, cho người dẫn bố chồng Trung thừa lang của ta tới.
“Ta biết nhà ngươi có một con trai tên Tống Chân, nhưng chưa từng nghe nói nhà họ Tống có tận hai nam đinh đấy.
Ngày xưa có chuyện ‘nhà vàng giấu ngọc’, còn nhà ngươi lại giấu con trai sao?”
Trung thừa lang đổ mồ hôi lạnh, phò mã cúi đầu không nói.
Phụ thân nổi giận, đập bàn: “Khai!”
Phu nhân Trung thừa lang đột nhiên gào lên, đập đầu xuống đất bắt đầu khóc lóc:
“Tâu bẩm Hoàng thượng, xưa kia khi dân phụ gả cho Tống Lang, không biết trước đó chàng đã thú một cô nương lầu xanh.
Cô nương lầu xanh Lâm Lăng đó không những đốt Tây viện của dân nữ, lại còn hủy danh tiếng hiền đức của dân nữ.
Rõ ràng nàng ta có thai sau dân nữ một tháng, nhưng lại sinh con trai trước một bước. Dân nữ đường đường là nữ nhi Tể tướng, làm sao có thể khuất nhục chịu thua một cô nương lầu xanh?”
Ồ, hình như ta hiểu ra rồi.
Bố chồng ta tên là Tống Khâm, thực ra là một kẻ cặn bã.
Khi còn là một kẻ vô danh chưa có gì trong tay, ông ta bám vào hoa khôi lầu xanh Lâm Lăng.
Cô nương Lâm Lăng bán nụ cười bán tiếng hát ngày đêm, chỉ để kiếm tiền nuôi Tống Khâm học hành.
Tống Khâm không phụ lòng nàng, một lần thi đã đỗ đạt, nhưng quay mặt đi thì lại bám vào Tể tướng.
Vừa mới thành hôn với nữ nhi Tể tướng Lý thị, thì Lâm Lăng cô nương đã lặn lội đến kinh thành, c.h.é.m đến tận cửa.
Gái lầu xanh có biết bao nhiêu người, nhưng có thể ổn định vị trí hoa khôi trong số đó, Lâm Lăng chắc chắn là một người có tài.
Trước tiên nàng ta đốt phòng ngủ của Trung thừa lang, làm ầm lên cho mọi người biết lai lịch nguồn cơn, khiến người khác không dám hại nàng ta.
Lại mượn sự xôn xao của dư luận, ép lên phủ Tể tướng để đòi lại công lý cho mình.
Tể tướng muốn bảo vệ con gái, cũng không thể không giữ danh tiếng, chỉ có thể giả vờ rộng lượng, cho phép chồng nâng cô nương lầu xanh làm thiếp, ngang hàng với Lý thị.
Sau đó Lý thị có thai, cả nhà cùng vui mừng.
Không đầy một tháng sau, Lâm Lăng cũng phát hiện có thai, lại khiến phủ tể tướng lo lắng.
Lý thị ngày ngày nhíu mày, sợ Lâm Lăng sinh con trai, sợ mình sinh con gái.
Lâm Lăng thì không để tâm, ngày ngày cười nói trước mặt Lý thị, chơi nhạc hát ca.
Lý thị nghĩ, dẫu sao mình cũng có thai trước cơ mà, nếu sinh con trai thì sẽ là trưởng tử hợp pháp.
Không ngờ, cô nương Lâm Lăng thực sự là người nhẫn tâm, khi sắp đến kỳ sinh của Lý thị, nàng ta lại uống thuốc thúc sinh, cứng rắn sinh trước Lý thị, đẻ ra một cậu nhóc.
Sinh non ép buộc, sẽ gây tổn thương thân thể, để lại bệnh tật.