31
Khi ta trở về nhà, Bạc Ký An đã ngồi trong hoa sảnh cùng cha mẹ, chờ được chừng một khắc. Hắn nhìn ta đầy vẻ oán trách: “Sao nàng sáng sớm đã không ở nhà?”
Ta cười đáp: “Buổi sớm ra ngoài đi dạo, tiện thể mua ít bánh ngọt.”
Nói rồi, ta đặt gói bánh hoa quế lên bàn, thuận miệng nói: “Vừa rồi tình cờ gặp Tạ biểu ca, huynh ấy bảo hôn thư đang ở chỗ Tạ thẩm, đợi vài hôm nữa ta sẽ đến lấy.”
Mẹ ta nghe vậy liền ngạc nhiên: “Hôm đó khi Tạ gia đến thăm, ta đã hỏi về hôn thư, Tạ thẩm của con nói rằng hôn thư từ đầu tới cuối đều do chính tay Lâm An giữ, chẳng đưa cho ai cả.”
Ta thoáng sững người, nhưng chỉ một thoáng sau đã hiểu rõ: “Chắc là huynh ấy không để tâm đến chuyện hôn sự này, có lẽ chính huynh ấy cũng không nhớ đã đặt hôn thư ở đâu.”
Nói đoạn, ta khẽ quay sang nhìn Bạc Ký An, ánh mắt mang chút băn khoăn. Hắn lại chỉ cười nhẹ, ý tứ khó lường, rồi dùng khăn tay lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán ta: “Việc này nàng không cần lo, ta sẽ đích thân đến nói rõ với hắn.”
32
Tạ Lâm An vốn nghĩ rằng Tiết Ương sẽ đến Tạ phủ tìm mình để đòi hôn thư, nhưng không ngờ người đến lại là Bạc Nhung.
“Hôn thư chỉ là một tờ giấy, chẳng lẽ Tạ đại học sĩ còn không nỡ buông bỏ?”
Tạ Lâm An cũng chẳng kém cạnh, lập tức đáp lại: “Chỉ là một tờ hôn thư, sao Bạc thiếu tướng quân lại cố chấp muốn lấy bằng được?”
Bạc Nhung cười nhẹ: “Không bỏ cái cũ, làm sao ký cái mới? Không giải quyết xong cái phiền phức này, ta sao có thể an tâm đến cửa cầu hôn chứ?”
Tạ Lâm An thoáng lạnh sắc mặt: “Hôn thư còn đây, nàng vẫn là vị hôn thê của ta. Ngươi dựa vào đâu mà đến cửa cầu hôn?”
“Hôn thê? Chỉ là ngươi một mình ảo tưởng mà thôi. Câu đó, ngươi dám nói trước mặt nàng sao?”
Tạ Lâm An im lặng. Hắn quả thật không dám. Người từ hôn là hắn, giờ người dây dưa không dứt cũng là hắn. Tự nhiên hắn không dám đối diện với sự thật ấy. Nhưng cứ thế buông tay, nhìn nàng gả cho người khác, hắn làm sao cam lòng?
“Ta và nàng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm thuở thiếu thời ngây thơ trong sáng. Nàng đã thích ta suốt bảy năm. Bạc Nhung, ngươi chỉ mới quen nàng chưa đầy hai năm.”
Bạc Nhung khẽ cười, dáng vẻ ung dung: “Người ta nói, tình cảm sâu đậm chẳng phụ thuộc vào thời gian. Cái gọi là bảy năm ấy chẳng đáng gì so với tâm ý chân thành.”
Nói đoạn, hắn từ trong ngực áo lấy ra một chiếc hương nang, tỏa ra hương dược liệu thanh thoát, khác hẳn với hương hoa thông thường.
Bạc Nhung vẻ mặt đắc ý: “Trạng nguyên lang cũng từng phải diễu phố phải không? Ngươi đã bao giờ được nàng ném hương nang cho chưa?”
Tạ Lâm An lặng người. Điều Bạc Nhung hỏi là có đón được hương nang hay không, nhưng hắn biết rất rõ, làm gì có chuyện đón hay không, bởi hôm ấy… nàng chưa từng ném hương nang cho hắn.
Bạc Nhung vẫn tiếp tục khoe khoang: “Ngươi đến cả việc đón một chiếc hương nang cũng không dám, loại tình cảm như thế, thà không có còn hơn.”
“Hơn nữa, nàng từng thích ngươi ư? Ha ha.”
“Tình cảm nàng dành cho ngươi khi ấy là sự lựa chọn duy nhất từ nhỏ, chẳng còn đường nào khác. Nhưng với ta, đó là sự tự nguyện sau khi đã nhìn thấy cả thế gian rộng lớn.”
“Giờ đây, trong lòng nàng, ta mới là người nàng muốn cùng nắm tay đi trọn đời, còn ngươi chỉ là một biểu ca lớn lên cùng nàng.”
“Ngươi đến cả việc yêu nàng cũng chưa từng để nàng biết, Tạ Lâm An, ngươi dựa vào đâu để tranh giành với ta?”
33.
Lần này vào kinh, phần lớn quân Bạc gia đều nhận được phong thưởng, riêng Bạc Ký An từ ngũ phẩm trực tiếp thăng lên tam phẩm. Thánh thượng còn đích thân hỏi hắn có muốn ban thưởng điều gì khác, hắn chỉ xin một tờ thánh chỉ tứ hôn.
Ngày chúng ta thành thân, nửa thành Trường An đều đổ ra xem, náo nhiệt đến mức phố phường vắng tanh. Trải qua hết mọi nghi lễ, khi trăng đã lên đỉnh trời, trong phòng hỉ chỉ còn lại ta và hắn, lúc đó ta đã mệt đến mức không nhấc nổi lưng.
Bạc Nhung đứng sau lưng, giúp ta xoa bóp, khiến ta thoải mái đến muốn thiếp đi. Nhưng trong cơn mơ màng, bỗng chốc ta cảm thấy lạnh toát trên người, mở mắt ra thì thấy Bạc Nhung đã chỉ mặc áo trong.
Đây là một phần trong nghi lễ động phòng, ta biết rõ điều ấy, nhưng ta không ngờ quá trình lại khiến người ta phải e thẹn đến thế. Hắn đặt nụ hôn lên trán ta, rồi dần dần đi xuống…
Ta bị hắn trêu chọc đến nỗi cả người mềm nhũn, như thể toàn thân rã rời, nhưng hắn lại càng lúc càng hăng hái. Ta khẩn cầu không ngừng, cầu đến mức giọng đã khàn đặc, hắn mới chịu tạm dừng, khẽ nói: “Nàng gọi một tiếng ‘Ký An ca ca’, hôm nay ta sẽ dừng ở đây, thế nào?”
Ta cắn môi, có chút ngượng ngùng không gọi nổi, hắn liền tiếp tục động tác. Ta bị hắn làm đến uốn éo vặn vẹo, nhoài trên giường, thều thào: “Ca ca… Ký An ca ca… Xin huynh… thật sự không chịu nổi nữa…”
Hắn cuối cùng cũng dừng lại, nến loan phượng trong phòng đã tàn, ta mệt đến mức không nhấc nổi cả ngón tay, vậy mà hắn còn nằm bên tai ta, ý vị chưa tan: “Ngày mai chúng ta thử… lại lần nữa, thế nào?”
Ta lập tức mở to mắt: Thử cái gì nữa?! Thử cái gì?! Còn ngày mai gì nữa! Ngày mai ta phải chuyển ra thư phòng, tuyệt đối không ngủ cùng hắn nữa!
Thế nhưng, khi ngày mai đến, ta còn chưa kịp bước xuống giường thì lại bị hắn giữ chặt, và lại một phen mệt mỏi.
Xuân tiêu quá ngắn, nhưng may thay, chúng ta còn rất nhiều ngày mai để cùng nhau trải qua.
….
Sau đại hôn, ta cùng Bạc Nhung trở về Mân Sơn. Đến năm thứ ba sau khi về Mân Sơn, cha mẹ ta cũng tới Kiếm Nam đạo. Chín năm lưu đày không thay đổi được tính cách nóng nảy của cha ta. Ba năm trở lại kinh, ông đã dẫn dắt quần thần dũng cảm can gián, khiến Thánh thượng tức giận đến không thốt nên lời.
Cuối cùng, Thánh thượng không nhịn được nữa, lại đày ông ra khỏi kinh thành. Nhưng lần này không giáng chức nặng nề, mà còn đưa ông đến Kiếm Nam đạo, để cả nhà ta có thể đoàn tụ.
Thực ra, sau đại hôn, Thánh thượng từng đặc biệt triệu cả nhà họ Tiết và họ Bạc vào cung, nói rằng nếu không nỡ để đôi trẻ như chúng ta phải sống ở biên cương, có thể triệu hồi chúng ta trở về.
Ký An có thể giữ chức chỉ huy quân cấm vệ kinh thành, còn ta có thể vào Thái y viện. Nhưng cuối cùng, chúng ta đều từ chối.
Thánh thượng híp mắt nhìn chúng ta: “Các ngươi còn trẻ, gia thế hiển hách, hà tất phải khổ sở nơi biên cương?”
Ta và Bạc Nhung nắm tay nhau, chỉ nói mấy chữ: “Thân này nguyện hiến quốc, đó là hạnh phúc của ta.”
Kinh thành phồn hoa, nhân tài đông đúc, không thiếu một Bạc Ký An, cũng không thiếu một Tiết Hàm Linh. Nhưng biên cương cần những vị tướng trẻ tài ba, và cũng cần những y sĩ cứu giúp bách tính.
Ta đã thấy gió tuyết biên cương, thấy thương tích của tam quân, thấy cảnh dân chúng an cư lạc nghiệp. Ta nguyện ở lại nơi đó, lấy thân ta làm lá chắn, để bảo vệ quốc thái dân an.