1.
Trưởng tỷ – người đã từng cùng một con hát bỏ trốn – bỗng nhiên trở về.
Con hát bị đại huynh chặn lại ở ngoài thành, đánh gãy hai chân. Vì trưởng tỷ khóc lóc cầu xin, hắn ta bị ném xuống vực tự sinh tự diệt.
“Vân nương từ trước đến nay luôn lương thiện, dù cho đó là một con hát vong ân bội nghĩa, ti tiện hèn hạ, cũng không nhẫn tâm tuyệt đường sống của hắn.”
Thương tích đầy mình, gãy cả chân, lại bị ném xuống vực sâu trăm trượng, vậy mà trong miệng đích mẫu, vẫn là một con đường sống.
Di nương quỳ gối bên cạnh đích mẫu, cẩn thận phe phẩy quạt.
“Đại tiểu thư xưa nay luôn có tấm lòng từ bi, cho dù là đi theo tên kịch tử* ( kép hát) đó…”
Đích mẫu nghe xong liền lạnh mặt.
Di nương là nha hoàn được đích mẫu mang từ nhà mẹ đẻ đến, bà ta một lòng trung thành, nhưng miệng lưỡi vụng về, không làm cho đích mẫu vui lòng.
Ta cung kính cúi đầu: “Trưởng tỷ bị hắn lừa gạt, ra ngoài trải sự đời một phen, cũng không mất mát gì, về sau không cần nhắc lại, cứ coi như là ở nhà ngoại tĩnh dưỡng năm năm mà thôi.”
Đích mẫu lúc này mới gật đầu.
“Tỷ tỷ con ở Giang Nam tĩnh dưỡng, nay đã về nhà, con phải thân thiết với nó nhiều hơn.”
Khi ta và di nương ra khỏi cửa viện, vừa lúc gặp trưởng tỷ trang điểm xong, thong thả đi tới. Tuy nàng ta cố gắng giữ vững, nhưng phong thái bước đi đã khác xưa.
“Nhị muội muội, đã lâu không gặp.”
“Trưởng tỷ mạnh khỏe.”
Giày thêu của nàng ta dừng lại trước mặt ta, ánh mắt sắc bén nhìn xuống, ta cúi đầu.
“Ta long đong lận đận, Thẩm Ngân Kiều ngươi ngược lại được sống trong nhung lụa, chắc hẳn năm năm nay sống rất tốt. Giờ đây quả nhiên có phong thái của tiểu thư khuê các, không còn giống như con bé con tóc vàng hoe năm nào nữa.”
Ta trước kia là bộ dạng gì, người trong phủ đều đã gần như quên hết rồi.
Di nương một lòng trung thành với đích mẫu, thường dạy ta nhẫn nhịn, ta nghe theo.
Năm tuổi, trưởng tỷ vì một đĩa điểm tâm mà đẩy ta xuống nước, ta sốt cao ba ngày. Tỉnh lại, di nương cau mày, bảo ta phải học cách nhẫn nhịn, đừng tranh giành đồ của đại tỷ đích xuất.
Tám tuổi, tiên sinh khen chữ ta viết tốt, sau giờ học trưởng tỷ đập phá bút mực giấy nghiên của ta. Di nương kéo tai ta, vành tai bị kéo mạnh đến sưng đỏ.
Bà ta ba lần bảy lượt dặn dò, thân là thứ nữ, không được cướp nổi bật của trưởng tỷ.
Mười tuổi, ta đã trở thành tiểu thư quan gia tầm thường nhất trong thành, không có tài, không có sắc, không hiểu giao tiếp, là một kẻ nhạt nhẽo. Lúc này, trưởng tỷ rất thích dẫn ta ra ngoài cùng, ánh mắt của người khác lướt qua ta một vòng, rồi nhìn sang trưởng tỷ, sẽ càng thêm sáng ngời.
Trưởng tỷ tâm trạng rất tốt, ta cuối cùng cũng được sống yên ổn vài ngày.
Mùa đông dùng than sưởi kém nhất, mùa hè hoa quả được chia đều đã nhăn nheo, bút mực đều là đồ trưởng tỷ chán ghét không cần, kỳ thực ta đều không để tâm.
Di nương nói với ta, thứ nữ chính là thứ nữ, vĩnh viễn là nô tỳ của đích xuất, đích mẫu nhân hậu, không để ta ch..ết đói, nuôi ta lớn khôn, còn có một nha hoàn sai bảo, quả thật là ân huệ to lớn.
Trên đường đi dự Niên hoa yến, ta không hiểu sao bị trưởng tỷ đuổi xuống xe ngựa, nàng ta bảo ta tự mình đi bộ đến đó.
Ta nhìn thấy những người dân đói khổ xin ăn bên đường, quần áo của họ rách rưới hơn bất cứ ai ta từng thấy, tranh giành đồ ăn trong bát, giống như đã đói rất lâu, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ.
Một người đàn ông gầy gò từ trong đám người bước ra, đứng trước mặt ta, trên tay còn cầm hai chiếc bánh vừa cướp được.
Ta không dám khóc thành tiếng, sợ sẽ có thêm nhiều người phát hiện ra ta, hắn ta còn chưa kịp nói gì, ta đã ngoan ngoãn giao ra túi tiền trên người.
Hắn ta nhận lấy, rồi thả ta đi.
Ta đồng ý với lời di nương nói, ta ở Thẩm phủ đã sống rất tốt rồi, phải biết đủ.
Cho dù ta đi đến nơi đã mỏi nhừ chân, trong lòng cũng không dám có bất kỳ oán hận nào đối với trưởng tỷ.
Nhưng tiệc vừa mới bắt đầu không lâu, Thẩm Thanh Vân đã bỏ trốn khỏi yến tiệc cùng với một người, nàng ta sai nha hoàn nhét bức thư từ biệt vào tay ta.
Ta từ yến tiệc trở về phủ, cầm bức thư đó đến viện của đích mẫu. Bà ta xem xong nổi trận lôi đình, một cái tát đánh ta ngã xuống đất.
“Sao con không ngăn Vân nương lại! Đồ thứ nữ vô tâm, chỉ mong tỷ tỷ con gặp chuyện không may!”
Khi cha đến, ta đã quỳ trên tuyết được nửa canh giờ. Quan phục của ông lướt qua bên cạnh ta, dừng lại một chút.
Đích mẫu đau buồn không nguôi, khóc lóc trong phòng, cha kinh hãi và tức giận, lập tức sai người đi chặn lại.
Kép hát có quan hệ với đủ loại người, cha chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, không có quân lính trong phủ, càng không dám kinh động quan phủ. Cuối cùng không tìm được trưởng tỷ.
Còn ta từ trên tuyết được chuyển đến từ đường, lại quỳ thêm ba ngày.