Từ khi nương ta qua đời, ta theo cha cùng nhau ở phố Tây Khẩu bán hoành thánh, một lần bán là suốt 5 năm.
Ngày ta tròn mười lăm, cha thu dọn quán sớm, đưa ta đi tửu lầu ăn một bữa ngon.
Rượu no cơm đủ, cha ta cười hỏi: “Thư Nhi nay đã lớn, có vừa ý chàng trai nào chưa?”
Ta cắn đùi gà, suy nghĩ nửa ngày. Tuy ta chỉ là một nha đầu bán hoành thánh, nhưng không vì thế mà mắt ta thấp.
“Không có.” Ta đáp.
Cha vuốt vuốt chòm râu dài vài ngày chưa cạo, nói: “Vậy để cha tìm cho con một công tử tuấn tú, gia thế giàu có thì sao?”
Lúc ấy, ta chợt hiểu vì sao mình tầm mắt cao, vì ta là nữ nhi của cha, giống ông, biết nằm mơ.
“Vậy thì tìm đi.” ta đáp.
Nằm mơ đâu có mất tiền, lanh mồm lanh miệng cũng chẳng thiệt thòi gì. Hôm nay uống chút rượu, ngày mai tỉnh dậy thì mọi chuyện lại đâu vào đấy, chẳng ai vì vài lời đó mà tới gây sự với ta.
Thế mà không ngờ, hai tháng sau, thực sự có người tìm đến gây sự.
Hôm đó, ta đang lau bàn thì thấy một chiếc xe ngựa khảm đầy châu báu dừng trước quán. Từ trên xe, một cô nương dáng người thanh tao bước xuống, trang phục của nàng nổi bật giữa phố Tây Khẩu nghèo nàn.
Nàng vẫy tay, lập tức có người vây quanh, dựng thành tường người, bao cả ta và quán hoành thánh bên trong.
Nàng lấy khăn tay che mũi, nhăn mặt hỏi: “Ngươi có phải là Ôn Vân Thư?”
Ta bắt chước nàng, tay cầm giẻ lau, cau mày gật đầu.
Nàng hừ lạnh: “Một bộ dạng nghèo hèn, bẩn thỉu, nếu ngươi đứng xin cơm trước phủ ta, ta cũng thấy xui xẻo.”
Bị mắng oan uổng, cơn giận trong lòng ta không thể kìm lại. Ta ném giẻ lau về phía nàng, vài giọt dầu đỏ b.ắ.n lên váy áo của nàng. Nàng không ngờ ta dám làm vậy, cuống quýt lùi lại, giẫm trúng cái ghế bên cạnh ngã thẳng xuống đất.
Đám gia phó vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy. Thấy thế, ta cười lạnh: “Cô nương toàn thân bụi đất, đừng đến trước quán ta làm bẩn quầy hàng.”
Nàng trừng mắt nhìn ta, nói: “Đồ hèn hạ vô giáo dưỡng! Tổ tiên ngươi thắp hương bao nhiêu đời mới có cơ hội kết giao với Thái tử. Nhưng đừng có mơ! Với loại người hạ tiện như ngươi, Thái tử có khi còn không muốn cho xách giày.”
Ta còn đang ngẫm nghĩ xem Thái tử nàng nói là ý gì, thì nàng đã ra lệnh cho người đập phá quán hoành thánh của ta, sau đó ung dung chuẩn bị lên xe ngựa rời đi.
Nương ta từ nhỏ đã dạy ta rằng: đừng bao giờ ủy khuất chính mình, hãy sống tự do và vui vẻ.
Ta cầm lấy con d.a.o phay gần đó, ném về phía xe ngựa, cắt đứt dây cương. Con ngựa hoảng sợ, bất ngờ nhảy dựng lên. Cả thùng xe rung lắc dữ dội, hất nàng từ trên xe xuống đất. Đám gia phó chưa kịp đến cứu thì xe ngựa đã đổ sập.
Ta ngồi ở đầu cầu, nhìn một đám người hoang mang rối loạn đang cứu nàng.
Nàng được cứu ra, nhưng không chịu thương tổn gì, chỉ là da thịt trầy xước, quần áo bẩn thỉu, khác hẳn với hình ảnh khi vừa mới xuống xe ngựa.
Nàng bị đám gia phó đỡ dậy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta, một lát sau khóc ròng nói: “Ôn Vân Thư, ngươi cứ chờ đó, ta Tống Y Ngọc nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nói xong, nàng mang theo người rời đi.
Ta nhìn mớ bàn ghế bị đập vỡ ngây người, đúng là tai bay vạ gió.
Tính ra, cũng tiện nghỉ ngơi một ngày.
Ta kéo cái ghế vẫn còn dùng được lên xe đẩy, đưa cho bà lão goá chồng. Sau đó, ta thu dọn lại bàn ghế mới, sắp xếp cho gọn gàng, xong việc thì đã chạng vạng.
Ta đứng ở cửa viện, trong lòng đè nén cảm xúc, chuẩn bị vừa vào cửa liền ôm cha khóc một trận, năn nỉ vài giọt nước mắt để ông mua cho ta thanh kiếm mới. Nhưng khi ta xoa nhẹ đôi mắt một hồi, để cho chúng sưng húp lên, vừa bước vào cửa thì lại thấy Tống Y Ngọc.
Nàng cười tươi tắn, nhìn thấy ta thì thân thiết kéo tay ta nói: “Muội muội đã trở lại rồi, ta đã nói chuyện với bá phụ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng đợi được muội.”
Sự xuất hiện bất thường hẳn có nguyên do. Quả nhiên, sau ghế bành của Tống Y Ngọc, còn có một lão nhân mặc áo thêu tơ vàng. Thấy ta, lão đứng dậy hành lễ nói: “Cô nương đã trở về, ta đến để tuyên chỉ.”
Ta bị cha ấn xuống đất quỳ, nghe lão nhân kia đọc xong một tràng nghi thức long trọng, ta liền hiểu, ra là ta được phong làm Thái tử phi, ngày mai sẽ vào kinh thành hôn.
Ta nhìn vào mắt cha, ông cười vui vẻ cực kỳ, vẻ mặt hãnh diện như đang nói: “Mau khen ta đi, xem phụ thân đối xử với con tốt như nào.”
Ta lại nhìn Tống Y Ngọc, người cũng đang quỳ bên cạnh. Sáng nay, cái vẻ kiêu ngạo của nàng đã không còn, lúc này dù cười nhưng trong mắt vẫn chứa đầy lạnh nhạt và khó chịu.