Nghe Nói Anh "Ghét" Cô Ta?

Chương 1


Anh từng vì một cô gái khác mà lục soát cả thành phố, cũng vì cô ấy mà bỏ tôi lại một mình trong cơn mưa to giữa đêm khuya.

 

Ngụy Diên, chúng ta không còn khả năng nữa rồi.

 

Hình xăm trên cổ của Ngụy Diên là chữ viết tắt tên của bạn gái cũ.

 

Sở dĩ anh ấy liếc nhìn tôi thêm một lần trong đám đông chỉ vì tôi có đôi mắt giống cô gái đó.

 

1.

 

Mưa ở Giang Thành mấy ngày nay khá to. Khi Ngụy Diên về nhà, nước mưa từ chiếc ô nhỏ giọt xuống sàn.

 

Như thường lệ, tôi đã chuẩn bị sẵn khăn khô.

 

Anh cúi đầu, đôi mắt như sao sáng nhìn tôi không chớp.

 

“Có nhớ anh không?”

 

Khăn lau qua mái tóc đen ngắn của anh, tôi xoa rối một lúc, vô tình nhìn thấy hình xăm đó.

 

Một mảng rất nhỏ, đặt trên cơ thể anh, giống như một tờ giấy trắng bị điểm xuống một vết mực.

 

Ngụy Diên từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi, chuyện xăm mình, theo lý mà nói, không dính dáng gì đến anh cả.

 

“Hôm nào đi xóa đi nhé.” Tôi chỉ vào chỗ đó.

 

Anh ngẩn người một lúc, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, trong mắt vẫn còn hơi ngấn nước.

 

“Được thôi.”

 

Rất tùy ý.

 

“Vậy, nhớ anh không, vợ?” Anh lại chuyển đề tài.

 

“Không nhớ.” Tôi mở miệng, vẫn trả lời.

 

Anh cười, mắt cong như trăng lưỡi liềm, ôm tôi rồi hôn lên trán tôi.

 

Sau đó, tự mình vắt khăn lên vai rồi đi vào phòng tắm.

 

Tôi đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng anh, nhớ lại những lời người bạn học cũ của anh nói với tôi vào buổi chiều.

 

Bạn gái cũ của Ngụy Diên từng tự tử vì anh một lần.

 

2.

 

“Đang nghĩ gì vậy?”

 

Cảm giác ấm áp bao quanh tôi, vành tai bị ai đó cắn nhẹ.

 

“Anh là chó à?” Tiếng máy sấy tóc đột ngột vang lên lấn át cả lời nói của tôi.

 

Ngụy Diên không mặc áo, nhướn mày nhìn tôi, vẻ mặt đầy vẻ đắc thắng.

 

Ánh mắt tôi không thể không dừng lại chỗ hình xăm đó, suy nghĩ một lúc, tôi hỏi anh:

“Xăm khi nào?”

 

Tiếng máy sấy tóc rất lớn, nhưng chắc chắn anh đã nghe thấy, anh liếc nhìn tôi một cái mà không trả lời.

 

Tôi cao giọng hơn hỏi lại một lần nữa.

 

Lần này anh tắt máy sấy, đi đến bên sofa lấy điện thoại, vẫn là một câu trả lời mập mờ.

 

“Bố mẹ em có để ý việc anh có hình xăm không? Vậy cuối tuần anh sẽ sắp xếp thời gian đi xóa.”

 

Đúng vậy, tôi và Ngụy Diên đã đến giai đoạn phải bàn bạc gặp mặt bố mẹ để kết hôn, nhưng điều tôi muốn biết không phải là điều này.

 

“Hôm nay anh rất lạ.”

 

Anh ôm tôi từ phía sau qua ghế sofa, hương thơm chanh từ dầu gội đầu tràn ngập trong mũi, che lấp mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng từ cơ thể anh.

 

Tôi không thích mùi thuốc lá, nên anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt tôi.

 

Hai người im lặng một lúc, cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu lên.

 

Tôi thích đôi mắt của anh, giống như một viên đá obsidian, đen như mực. Tôi nhìn thấy rõ ràng bản thân mình trong đó, sau đó anh cúi xuống hôn tôi.

 

Hơi thở hòa quyện, bầu không khí ám muội lan tỏa khắp không gian.

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian mờ ảo.

 

Đó là điện thoại của anh, nó reo mãi, anh không thèm nhìn mà tắt đi, đẩy tôi lên sofa, chuẩn bị tiếp tục.

 

Chuông điện thoại lại vang lên.

 

“Anh nên nghe điện thoại đi.” Tôi lo lắng về công việc của anh.

 

Anh khẽ nhíu mày, không vui, hôn nhẹ lên cằm tôi, rồi cầm điện thoại lên.

 

Nói ra cũng thật khó tin, trực giác của phụ nữ chính xác đến mức lạ thường.

 

Ngay khi anh nhận cuộc gọi, tôi đã biết rằng người gọi đến rất quan trọng với anh.

 

Dù chỉ trong chốc lát, anh đã trở nên lạnh lùng như băng, hiện ra thái độ chế giễu mà tôi chưa từng thấy.

 

Người ở đầu dây bên kia dường như không ngừng nói chuyện, anh lắng nghe trong im lặng, chỉ thốt ra một từ “Cút!”.

 

Sau đó, anh tắt điện thoại, cúi đầu, im lặng khiến tôi không biết nói gì.

 

“Ngủ sớm đi.”

 

Anh đưa tay xoa đầu tôi, rồi đi ra ban công.

 

Có lẽ là đi hút thuốc.

 

Và có lẽ anh không biết rằng, sau khi anh quay lưng, tôi đã nhìn anh qua cửa kính ban công rất lâu.

 

Đốm sáng đỏ từ điếu thuốc lóe lên rồi tắt, anh đứng dựa vào lan can, thân hình cao gầy.

 

Xa xa, ánh đèn thành phố vẫn sáng rực, tôi ước tính rằng anh sắp hút hết một bao thuốc, rồi quay trở về phòng ngủ.

 

Chẳng bao lâu sau, anh bước vào.

 

Có vẻ như anh đang cúi người gần tôi, tôi mở mắt nhìn anh.

 

Rất gần, ánh đèn vàng ấm từ đầu giường làm những đường nét trên cơ thể của anh dần mềm mại hơn, đôi mắt màu hổ phách, sáng như ánh hoàng hôn.

 

“Vẫn chưa ngủ à?”

 

Giọng anh hơi khàn, quyến rũ hơn trước.

 

“Trên người anh có mùi thuốc lá, Ngụy Diên.”

 

“Khó chịu à?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.