Mạnh Thanh Châu ném ta vào sào huyệt của bọn thổ phỉ, dùng ta đổi lấy sự bình an của Chu Nhược.
Ta nắm chặt ống tay áo và cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta.
Hắn gỡ từng ngón tay ta ra, bình thản nói: “Loan Loan, ngươi chỉ cần sống sót, những thứ khác, không quan trọng.”
Được, những thứ khác không quan trọng.
Chu Nhược là miếng ngọc bích không tỳ vết, không thể bị vấy bẩn.
Còn ta lại là con hát hạ lưu, trời sinh ti tiện, đáng bị chà đạp, không có gì quan trọng.
1.
Ta bị mã tặc (tên trộm ngựa) kéo lê, giãy giụa đến rách cả xiêm y, nhóm nam nhân kia đẩy ta ngã xuống đất.
Chu Nhược nằm trong lòng Mạnh Thanh Châu, thương hại mở miệng: “Nếu ba ngày sau không có người chuộc nàng ta, các ngươi cùng nàng ta động phòng, cũng không muộn.”
Ta bị chà đạp, trong mắt nàng ta lại được gọi là động phòng.
Mạnh Thanh Châu lạnh lùng, giơ tay che mắt của Chu Nhược. Hắn nói sẽ tặng trăm lượng hoàng kim đổi lấy ta, tên thủ lĩnh thổ phỉ cảm thấy có lợi, tạm thời thả ta ra. Thật không nghĩ tới, cái mạng thối nát này của ta, vẫn còn rất đáng giá.
Khi ta kết hôn với Mạnh Thanh Châu, hắn chỉ là một tên bán chữ nghèo. Ngày Chu Nhược đón hắn, ta mới biết, thân phận của hắn là Thế tử gia của Quốc Công phủ.
Xe ngựa dừng ở đầu hẻm, Mạnh Thanh Châu thay áo gấm.
Hắn đứng ở trước mắt ta, rõ ràng chỗ nào cũng không thay đổi, nhưng hình như chỗ nào cũng thay đổi.
Ánh mắt Chu Nhược một khắc cũng không nỡ rời khỏi hắn, hắn đỡ nàng ta lên xe, ngay sau đó cũng chui vào.
Ta đi theo xa phu ngồi ở trên xe, phấn nước trên mặt còn chưa kịp rửa sạch, luống cuống tay chân, tựa như một kẻ ng**ốc dư thừa.
2.
Ta bị treo trước tháp, nắng nóng gay gắt, đến ngày thứ ba, thần trí đã không còn tỉnh táo. Cổ họng ta khô rát và đau nhứt, có lẽ cổ họng này đã bị hủy hoại rồi.
Bừng tỉnh nhớ tới Chu Nhược từng nói: “Biểu ca nói quả nhiên không tệ, ngươi hát khúc rất hay, đưa ngươi cùng đi thật sự sẽ được giải sầu lúc nhàm chán.”
Khi đó ta nên hiểu được, cho dù bái qua thiên địa thì như thế nào, ta ở trong mắt Mạnh Thanh Châu, từ đầu đến cuối chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi. Chỉ có Chu Nhược mới xứng đôi với hắn, đáng để hắn khắc vào trong lòng.
Ta nghĩ, đợi Mạnh Thanh Châu đưa tiền đến, ta sẽ trở về quê hương của mình, hắn tự tìm về nơi phú quý của hắn. Trăm lượng vàng, mua một ân đoạn nghĩa tuyệt.
Thật không may, hắn đã nói dối ta, ngày thứ ba cuối cùng cũng đến, Mạnh Thanh Châu lại không xuất hiện.
3.
Phải hai năm sau ta mới gặp lại Mạnh Thanh Châu.
Lúc đó, Phương Tất Hồi cứu giá thành công, từ tội thần lắc mình biến thành công thần trong mắt hoàng đế. Sau khi đi tuần phía nam kinh thành, hắn được phong làm Chỉ huy sứ trước điện, ban cho Khảm Vinh phủ, danh tiếng lan truyền khắp nơi.
Khảm Vinh phủ có vườn mai đẹp nhất kinh thành, thừa dịp mùa đông chưa qua, mời quý nhân đến thưởng ngoạn, thuận tiện kết giao.
Ta ở tứ ty lục cục (四司六局: vào thời nhà Tống, các quan lại và gia đình quý tộc thành lập bốn phân ban và sáu cục để cung cấp dịch vụ cho các bữa tiệc lớn) hoàn tất quy trình tiệc rượu, quay đầu lại liền thấy Mạnh Thanh Châu đứng ở phía sau, hắn nhìn ta chằm chằm.
Đó là một cuộc gặp gỡ sớm hơn ta mong đợi. Ánh mắt của hắn âm trầm, hận không thể khoét ta thành một cái lỗ. Nhưng thất thố cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, ngay sau đó, hắn đã trở lại với phong thái bình thường, quân tử, điềm tĩnh.
Ta tập trung, ánh mắt bình tĩnh xẹt qua hắn, di chuyển trên mặt Chu Nhược.
Nàng ta nhìn thấy ta giống như nhìn thấy quỷ sống, sợ tới mức mặt mày tái nhợt vì sợ hãi.
Thật là ồn ào. Mạnh Thanh Châu vì một nữ nhân như vậy mà đánh mất ta? Mắt nhìn thật sự quá tệ. Hắn sẽ hối tiếc.
Khi ta đi lướt qua hắn, hắn nắm lấy cánh tay ta, ta đau đớn nhỏ giọng: “Công tử?”.
Vẻ mặt hắn u ám khó phân biệt, một lúc lâu sau, chắc chắn gọi ta: “Loan Loan.”
Ta ghét hai từ này. “…… Công tử nhận nhầm người rồi.”
Ta mỉm cười, vung tay hất tay hắn ra. Để ý đầu tóc, ta khẽ nâng cằm kiêu căng nói: “Ta là thê tử của Phương Tất Hồi được phong làm Chỉ huy sứ trước điện, kính xin công tử tự trọng.”
Đồng tử Mạnh Thanh Châu co rụt lại, hắn nhất định không tin, thân phận của Loan Loan ti tiện, làm sao có thể gả được người tốt như vậy.
4.
Phương Tất Hồi bận rộn đến nửa đêm mới hồi phủ, thấy ta nằm sấp trên bàn ngủ gật, hắn ôm ngang ta lên giường, ôm lấy tấm lụa mỏng trên vai ta cười khẽ: “Buổi tối khoe cho ai xem, nàng không sợ lạnh hay sao.”
Thật lòng không phải ta cố ý chọc hắn, thật sự là ở nhà tranh quen với gió, ở đây nóng như thiêu như đốt đến nỗi gan ruột cũng muốn khô.
Ta mềm nhũn bám vào cổ hắn, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: “Nói bậy, bớt vu oan cho người ta.” Trong khi nói điều này bàn tay ta đi về phía thắt lưng của hắn. Hắn nắm lấy chân ta, những vết chai sạn trong lòng bàn tay của hắn khiến ta ngứa ngáy.
Hắn kề trán ta, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ nàng phát sốt sao? Đời này cũng có lúc nàng đến trêu chọc ta.”
Khi ở cùng một chỗ với Phương Tất Hồi, đều là do hắn đòi cầu vô độ, ta rất ít khi chủ động. Ta sợ rằng nếu mình quá vội vàng, hắn sẽ cảm thấy bản chất ta không phải là một nữ nhân tốt.
Nhưng bây giờ hắn rất nổi danh bên ngoài, chỉ riêng hôm nay ta đi dạo bên ngoài một vòng, đã nghe được vô số nữ nhân thì thầm tên hắn, khiến tai ta như chai sạn.
Ta lại sợ, sợ hắn sẽ vì nữ nhi nhà cao cửa rộng nào đó, vứt bỏ ta mà đi.
Ta đoán nhân phẩm của hắn như thế nên trong lòng Phương Tất Hồi rất không thoải mái, cho nên hắn trừng phạt, giày vò ta cả một đêm, lúc rạng sáng mới cho phép ta áp sát vào hắn mà ngủ.
Nửa mê nửa tỉnh, ta nghe thấy hắn nhẹ giọng mắng ta: “Ta đem tâm can móc ra cho nàng, nàng mở miệng lại chọc giận ta, tiểu bạch nhãn lang (sói mắt trắng) không có lương tâm.”