Phu quân của ta, Đế Trú, là Thần Quân phong nhã bậc nhất trên Cửu Trùng Thiên.
Còn ta chỉ là một con chim ngốc nghếch, bị rụng mất lông.
Ma Vương đánh lên tận Cửu Trùng Thiên, tiến thẳng đến cung điện của ta.
Pháp lực của ta không đủ chống lại, đành phải khởi động trận pháp triệu hồi, nhẹ nhàng gọi:
“Phu quân, có thể đến giúp ta chăng?”
Bên kia trận pháp, Đế Trú đang cùng Thần Nữ độ qua lôi kiếp. Giọng nói của chàng lạnh lùng vang lên:
“Không đến.”
Ta bị Ma Vương hủy diệt ngàn năm tu vi, chấn nát căn cốt.
Chỉ một câu “không đến” đã biến ta thành trò cười lớn nhất trên Cửu Trùng Thiên.
01
Năm ta ngàn tuổi, ta đã biết mình sẽ trở thành thê tử của Thần Quân.
Mẫu thân bảo ta rằng, các vị thần tiên trên trời đều lạnh lùng vô tình.
Nhất là những Thần Quân địa vị cao trọng như Đế Trú.
Nhưng ta đã lén gặp Đế Trú vài lần, chàng không giống như thế.
Chàng biết xót thương linh thảo khi chúng bị bệnh, cũng sẽ an ủi những tiên nga bị bắt nạt.
Chàng nhất định là người ôn hòa lắm, nên khi Thiên Đế hỏi ta muốn gả cho vị Thần Quân nào, ta đã nói tên của Đế Trú.
Nhưng khuôn mặt như ngọc của Đế Trú liền hiện lên vết nứt.
***
Hậu duệ Phượng tộc khi ba ngàn tuổi sẽ phải trải qua một lần niết bàn, sau niết bàn mới thực sự trưởng thành.
Nhưng ta mãi vẫn không có dấu hiệu của niết bàn.
Các lão tiên trong tộc nói rằng ta sinh ra với tật bệnh, phát triển chậm chạp.
Mẫu thân vì lo lắng mà tóc đã bạc trắng, bà còn đến tìm biểu thúc ở Đông Hải xin một rổ linh dược để bồi bổ cho ta.
Ta ăn không biết bao nhiêu linh dược, thế nhưng chẳng thấy niết bàn đâu, ngược lại, càng ăn ta càng béo phì như một quả cầu.
Trên trời, các tiên tử ai cũng xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ có ta là béo phì như thế.
Đế Trú không thích ta, điều đó ta biết.
Nhưng ta không ngờ, đã vạn năm trôi qua, chàng dường như càng không thích ta hơn.
***
Ma Vương phá tan phong ấn, vượt qua một trăm lẻ hai cửa ải của Cửu Trùng Thiên.
Không biết vì lý do gì, hắn không tìm Chiến Thần hay Thiên Đế để báo thù, mà lại tiến thẳng vào cung của ta.
Một làn ma khí bao phủ khắp cung điện, ta ôm chặt con thỏ ngọc đang run rẩy.
Một nam tử tóc bạc đứng trên cao nhìn xuống ta, hắn quay sang hỏi thủ hạ:
“Thê tử của Đế Trú lại là một con béo ú sao? Chẳng lẽ tiên giới bây giờ ưa chuộng vẻ đẹp tròn trịa?”
Ta không thích bị gọi là béo ú.
Không nghĩ ngợi gì, ta lập tức bấm pháp quyết tấn công Ma Vương.
Nhưng tu vi của ta và Ma Vương chênh lệch quá lớn, hắn chỉ khẽ vung tay đã dễ dàng phá tan đòn tấn công của ta.
Biết mình không phải đối thủ, ta đành mở trận pháp triệu hồi mà Đế Trú để lại.
Thấy ta lập trận, Ma Vương nheo mắt lại.
Trận pháp này chứa một giọt tinh huyết của Đế Trú, dù khoảng cách xa đến đâu cũng có thể triệu hồi chàng một cách chính xác.
Thấy bóng dáng quen thuộc của Đế Trú hiện lên trong trận pháp, lòng ta khấp khởi mừng thầm.
Ta nhẹ nhàng gọi: “Phu quân, có thể đến giúp ta chăng?”
Cảnh tượng bên trong trận pháp có chút hỗn loạn, nhìn kỹ mới thấy trước mặt Đế Trú có một nữ tử, hình như họ đang độ qua lôi kiếp.
Ta chăm chú nhìn, đó là bảy đạo lôi kiếp của người vừa phi thăng thành tiên.
Thế mà Đế Trú lại vô cùng lo lắng.
Chàng thậm chí không nhìn ta lấy một lần, chỉ vung tay đóng trận pháp lại.
Trong không trung chỉ còn vang lên hai chữ lạnh như băng: “Không đến.”
02
Hai chữ đó không lớn, nhưng toàn bộ cung điện, từ tiên nga, cung tướng, thỏ ngọc, linh điểu, linh thảo, cho đến tên Ma Vương đáng ghét kia đều nghe thấy.
“Haha… ha ha ha!”
Ta siết chặt cây trúc ngọc, cảm thấy đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời.
Còn hơn cả ngày thành hôn, khi Thành Ngọc tiên tử hỏi ta có phải heo tinh không.
Thế nhưng Ma Vương dường như chẳng hiểu được sắc mặt của ta, hắn ôm bụng cười nghiêng ngả.
Không ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt ta sắp ngập tràn lệ.
Dù sao thì ta đã quá quen với những lần xấu mặt như thế này.
Để sớm được niết bàn, có thể xứng với Đế Trú cao cao tại thượng, ta đã quyết tâm ăn hết từng bát linh dược mà mẫu thân dùng linh lực nấu cho ta.
Phải nói những linh dược ấy quả thực là bảo vật hiếm có.