NGOAN, XINH, YÊU CỦA CHA [FULL]
Tác giả: 红狼小东家
Nguồn: Zhihu
Edit: Nhân Trí
—-
Sau khi kết hôn tôi mới biết vợ tôi là daddy girl*.
*(daddy girl: từ gốc trong truyện: 爸宝女 – ba bảo nữ, nghĩa là “con gai cưng của cha.”, đề cập đến những cô gái thực sự thân thiết quá mức với cha của họ.)
Hơn hai mươi năm nay, quần lót của cô ta đều là do cha cô ta tự tay giặt.
Ban đầu tôi cảm thấy cô ta chỉ là được cưng chiều quen rồi.
Nhưng dần dần, tôi phát hiện sự thật xa không phải như thế.
1
Tôi và Lục Điềm Điềm là bạn đại học.
Ngoại hình cô ta hơi mũm mĩm, cười rộ lên có hai lúm đồng điếu rất đáng yêu.
Tôi yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên và bắt đầu con đường l.i.ế.m chó của mình.
Cha của Lục Điềm Điềm là Lục Chí Quốc là người hết lòng vì còn gái, vì chăm sóc Lục Điềm Điềm mà thuê nhà ở gần cổng trường học. Còn đặt quy tắt cho Lục Điềm Điềm, chín giờ phải về nhà. Cho dù Lục Điềm Điềm đang làm gì, cứ cách hai tiếng cô ta lại gọi điện thoại cho Lục Chí Quốc. Chúng tôi làm chuyện gì, Lục Chí Quốc đều biết.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Lục Điềm Điềm thuận lợi đính hôn. Trong tiệc đính hôn, mẹ vợ nắm tay tôi, vô cùng hài lòng. Nhưng Lục Chí Quốc lại mất hứng, còn cố ý vờ như vô tình để tôi nhìn thấy sắc mặt ông ta.
Lục Điềm Điềm giải thích, chỉ là cha cô ta nhất thời không chấp nhận được con gái phải lập gia đình, quá khổ sở mà thôi. Dù sao Lục Điềm Điềm cũng là con gái một, Lục Chí Quốc nhất thời không chấp nhận được cũng có thể hiểu.
Sau khi đính hôn chưa được mấy ngày, Lục Điềm Điềm gọi điện thoại cho tôi báo mẹ vợ phải nhập viện.
Tôi chạy tới phòng bệnh, mẹ vợ thấy tôi rất kích động, miệng nói “ưm ưm ưm” không rõ ràng.
Lục Điềm Điềm khóc ngất, lòng tôi cũng đau theo. Cô ta nói mẹ vợ đột nhiên bị đau não, nửa đời sau chỉ nằm trên giường. Nói đơn giản, là bại liệt.
Tôi ở trong phòng bệnh an ủi Lục Điềm Điềm thật lâu.
Lúc gần đi, mẹ vợ càng thêm kích động. Tôi tiến lên nắm tay bà ấy: “Dì, dì yên tâm, đính hôn rồi con sẽ không đổi ý, con sẽ chăm sóc Điềm Điềm thật tốt.
Mẹ vợ nói không được, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm tôi, như muốn truyền đạt điều gì đó qua ánh mắt.
Lúc đó tôi không hiểu ý bà ấy. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bà ấy bảo tôi không nên tiếp tục cuộc hôn nhân này.
2
Tôi bỏ ra hai mươi vạn, tổ chức hôn lễ long trọng cho Lục Điềm Điềm. Lễ hỏi cũng trên cơ sở đã thống nhất, thêm mười vạn tệ.
Lúc đón dâu, Lục Chí Quốc đột nhiên lên tiếng làm khó dễ tôi: “Trần Lỗi, cậu nói cậu yêu Điềm Điềm, vậy cậu nói xem lúc một tuổi Điềm Điềm nuôi một con mèo tên là gì?”
Tôi hơi choáng, Lục Điềm Điềm căn bản không nói cô ta từng nuôi mèo.
Vì tôi không trả lời được, Lục Chí Quốc tức giận, ông ta chỉ vào mặt tôi mắng to: “Giả tình giả ý, không xứng lấy con gái tôi!”
Cho đến lễ cưới, Lục Chí Quốc cũng không xuất hiện. Nhưng cũng may người dẫn chương trình có năng lực chuyên môn tốt, nghi thức cử hành thuận lợi.
Đêm đó, Lục Điềm Điềm rất khác thường không tức giận với tôi, nóng lòng muốn trao lần đầu tiên cho tôi.
Sau khi chúng tôi ân ái, Lục Điềm Điềm gửi tin nhắn cho cha cô ta: [Cha… ba chúng ta sẽ cố gắng sống một cuộc sống hòa thuận], đi kèm với một biểu tượng cảm xúc nụ hôn.
Khi đó, tôi cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ coi như là nói chuyện phiếm bình thường.
Sau khi kết hôn, tôi làm tất cả việc nhà, Lục Điềm Điềm chẳng phải rờ tới việc gì cả. Chúng tôi giống như cặp vợ chồng mới cưới bình thường, như keo như sơn.
Cũng không lâu lắm, Lục Điềm Điềm liền đón cha cô ta tới. Cô ta nói: “Công ty cắt giảm biên chế, cha em mất việc. Em bảo ông ấy đến nhà chúng ta ở, nấu cơm cho chúng ta.”
.
Cha vợ đã mang theo túi lớn túi nhỏ tới cửa, tôi còn có thể cự tuyệt sao?
Hơn nữa, trong ngoài lời nói của Lục Điềm Điềm đều là vì quan tâm đến tôi. Cô ta nói mỗi ngày tôi dậy quá sớm, tan làm trở về còn phải làm việc nhà, cô ta đều nhìn thấy, rất đau lòng.
Cứ như vậy, cha vợ ở lại nhà tôi. Cha vợ vào ở quả thật thuận tiện không ít, tôi không cần quan tâm chuyện nấu cơm dọn dẹp nhà cửa nữa. Nhưng dần dần, tôi phát hiện, Lục Điềm Điềm không hề để tôi giúp cô ta giặt quần lót nữa.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng cô ta thương tôi nên tự giặt. Nhưng ngay sau khi ăn xong bữa sáng, tôi nhìn thấy cha vợ Lục Chí Quốc ngâm nga hát trong nhà vệ sinh giặt đồ. Trong tay đang vò quần lót ren vợ tôi mặc đêm qua. Trên quần lót, còn có con cháu của tôi. Tôi lại một lần nữa trợn tròn mắt.