1.
Tôi tên là Trình Tịch, năm nay bảy tuổi.
Đây là lần thứ bảy tôi bị lạc.
Tôi đứng ở ngã tư xe cộ qua lại, một mình đợi cha dượng Trình Phong quay lại tìm mình.
Nửa giờ trước, Trình Phong dẫn tôi đi siêu thị mua nước tương.
Khi đến bên kia ngã tư, ông ấy nói mình quên mang theo thứ gì đó và muốn quay lại lấy.
Ông ấy bảo tôi đợi ông ấy ở ngã tư đường.
Ông ấy nói nhiều nhất là mười lăm phút nữa ông ấy sẽ quay lại.
Nhưng bây giờ đã ba mươi phút trôi qua mà ông vẫn chưa quay lại.
Trời đã tối, ánh đèn neon phản chiếu ánh sáng của hàng nghìn ngôi nhà.
Tôi nhìn về phía nhà mình và có thể mơ hồ nhận ra cửa sổ nào có ánh đèn là nhà mình.
Mẹ tôi tên Hứa Ngọc Đường, lúc này chắc bà đang tắm cho em trai Tiểu Nghị.
Hôm nay, mẹ nấu món canh hầm xương, trước khi ra ngoài, tôi đã cố ý vào bếp ngửi mùi thơm của món canh hầm xương.
Trình Phong nói: “Trình Tịch, đi mua nước tương với cha, quay về là có thể ăn canh hầm xương.”
Trải qua sáu lần đi lạc khiến tôi có chút chống đối, lắc đầu: “Trời sắp tối rồi, con không muốn đi.”
Hứa Ngọc Đường từ trong phòng tắm đi ra, nói với tôi: “Tịch Tịch, con đi với cha đi, nếu không sẽ không có canh hầm xương để ăn đâu.”
Trình Phong thường xuyên hung dữ với tôi, tôi thực sự không muốn đi siêu thị một mình với ông ấy.
Nhưng tôi muốn ăn canh hầm xương, và cũng không muốn bị mẹ mắng.
Nếu tôi không đi, chẳng những tôi không có canh hầm để ăn mà mẹ tôi còn nhăn mặt trách tôi không vâng lời.
“Được rồi, cha, con đi mua nước tương với cha.” Tôi nắm tay Trình Phong cùng ông đi mua nước tương.
2.
Đã bốn mươi phút trôi qua kể từ khi Trình Phong rời đi, ông ấy vẫn chưa quay lại tìm tôi.
Tôi hoảng hốt nhớ lại sáu lần lạc đường trước đây. Trình Phong luôn bỏ tôi một mình ở những nơi xa lạ, mấy lần suýt chết.
Lần trước, sau khi tôi đi lạc và tìm được nhà, người bạn Tiểu Vũ chơi trong xóm đã nói với tôi: “Trình Tịch, cha mẹ cậu thích em trai cậu, nhưng họ không thích cậu!”
Tôi đỏ mặt cãi lại cậu ấy: “Cha mẹ tớ thích tớ. Họ nói tớ ngoan ngoãn nhất.”
Tiểu Vũ giễu cợt: “Vậy tại sao cậu luôn đi lạc? Cha mẹ không cần cậu nữa chứ gì? Cậu còn không bằng cả bọn chó mèo, chó mèo của người ta đi lạc, người ta còn lo lắng hơn cha mẹ cậu.”
Lời nói của Tiểu Vũ khiến tôi nhớ đến một sự việc xảy ra vào năm tôi ba tuổi.
Mẹ tôi đang mang thai em trai, Trình Phong nói phụ nữ mang thai không thích hợp nuôi mèo, muốn tặng Quả Cam Nhỏ mà tôi yêu thích cho người khác.
Tôi nhớ ngày hôm đó, Trình Phong ôm Quả Cam Nhỏ trên tay đi đến ngã tư này, rồi ném nó vào bồn hoa bên đường.
Ngày hôm đó, khi Trình Phong nắm tay tôi băng qua đèn giao thông, tôi đã khóc, cứ quay đầu nhìn lại Quả Cam Nhỏ bị vứt bỏ.
Trình Phong và mẹ không muốn nuôi mèo, bây giờ cũng không muốn nuôi tôi nữa sao?
Tôi không tin, mẹ tôi nói lúc sinh ra tôi rất đau đớn. Cho dù Trình Phong không thích tôi, mẹ tôi cũng sẽ không bao giờ buông bỏ con mình.
Lần này tôi phải tự mình đi bộ về. Tôi phải đích thân hỏi mẹ xem mẹ có cần tôi nữa không?
3.
Để về đến nhà phải băng qua ngã tư đối diện.
Thầy đã từng dạy chúng tôi dừng lại khi đèn đỏ và đi khi đèn chuyển xanh.
Mỗi lần Trình Phong và mẹ đưa tôi băng qua đèn giao thông, họ đều nói tôi không cần nhìn đèn giao thông, chỉ cần không có xe là có thể đi.
Vì vậy, bây giờ tôi hơi phân vân không biết nên đi khi đèn đỏ hay đèn xanh.
Cứ nghe lời thầy đi.
Khi đèn đường bật sáng, tôi băng qua ngã tư ngựa vằn.
Đây là lần đầu tiên tôi băng qua đèn giao thông một mình, tôi rất sợ.
Khi tôi đi đến giữa đường, có ai đó đã nắm tay tôi.
“Cháu nhỏ, sao con lại qua đường một mình vậy, nguy hiểm lắm. Cha mẹ con đâu rồi?” Người nói là một dì trẻ tuổi xinh đẹp.
Dì ấy ôm một con mèo nhỏ màu cam trên tay và một tay nắm lấy tay tôi.
Bàn tay dì ấy ấm áp, nhưng sự chú ý của tôi lại đổ dồn vào con mèo trong tay dì ấy.
Con mèo này trông giống như Quả Cam Nhỏ mà tôi nuôi trước đây, nhưng nó lớn hơn nhiều và đang mặc bộ áo quần rất đẹp.
“Quả Cam Nhỏ, Quả Cam Nhỏ.” Tôi gọi tên con mèo.
“Meo~~~” Tiểu Cam hưng phấn đáp lại tôi.
Tôi nhận ra nó, đó là con mèo của tôi.
Sau khi băng qua đèn giao thông, dì buông tay tôi ra, ngồi xổm xuống hỏi tôi: “Con ơi, cha mẹ con đâu?”
Tôi kêu lên “Ôi chao” và đưa tay chạm vào con mèo trong tay dì:
“Dì ơi, cha mẹ con không cần con nữa. Họ ném con đi giống như vứt Quả Cam Nhỏ vậy. Hu hu…”
4.
Dì tên là Thẩm Nhu, dì cầm dây của chú mèo, thả nó xuống đất.
Dì ôm tôi vào lòng an ủi: “Đừng khóc. Nói chậm thôi. Nói cho dì biết, con tên gì và tại sao lại qua đường một mình?”
Tôi khóc đến ngạt thở: “Con tên là Tịch Tịch, cha con dắt con đi siêu thị mua nước tương, cha quay lại lấy đồ và hứa mười phút nữa sẽ quay lại với con. Nhưng đã lâu rồi mà ông ấy vẫn chưa quay lại, đây là lần thứ bảy con đi lạc rồi, có lẽ ông ấy không còn cần con nữa.”
Sắc mặt Thẩm Nhu càng lúc càng nghiêm nghị, lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi: “Mẹ con thì sao? Lúc trước con đi lạc, mẹ con đã nói gì?”
Tôi tủi thân nói: “Mẹ nói con tự mình bỏ chạy, nhưng lần nào cũng là cha ném con đi. Con chỉ ở đó đợi họ tìm thấy…”
Nghe tôi nói xong, dì Thẩm Nhu nắm lấy tay tôi nói: “Tịch Tịch, dì sống ở khu phố phía trước, con có thể về nhà dì trước được không? Chuyện còn lại giao cho dì.”
“Dạ được ạ.” Tôi gật đầu.
Trên đường đi, dì Thẩm Nhu nói rằng con mèo dì nuôi là con mèo dì nhặt được ở bồn hoa đối diện ngã tư ba năm trước.
Dì tận mắt chứng kiến Trình Phong ném Quả Cam Nhỏ vào bồn hoa rồi rời đi mà không hề quay đầu lại.
Tôi thích dì Thẩm Nhu. Dì ấy đã nuôi dạy Quả Cam Nhỏ rất tốt, dì ấy chắc chắn là một người kiên nhẫn và chu đáo.
5.
Tôi theo dì Thẩm Nhu đến nhà dì ấy.
Ngôi nhà của dì ấy rộng và sang trọng, dì ấy sống một mình.
Trước khi dắt mèo đi dạo, dì ấy cũng nấu món canh hầm xương.
Dì Thẩm còn nấu món cánh gà mà tôi yêu thích, cũng như một số món tôi không thể kể tên, tất cả đều rất ngon.
Quả Cam Nhỏ ăn thức ăn đóng hộp cho mèo. Nó cũng có phòng riêng, giống như một nàng công chúa mèo sống trong lâu đài.
Ăn tối xong, dì Thẩm Nhu cầm điện thoại di động đi đi lại lại trong phòng khách.
Dì ấy suy nghĩ hồi lâu rồi đi tới hỏi tôi: “Tịch Tịch, con có nhớ số điện thoại của cha mẹ không?”
“Để con nhớ ạ.” Trong đầu tôi nhớ lại cuộc điện thoại giữa mẹ tôi và Trình Phong.
Họ rất hay đổi số. Hầu như mỗi lần tôi đi lạc là mỗi lần đổi số, trí nhớ của tôi hơi bối rối.
Tôi đọc ra một chuỗi số điện thoại của mẹ, dì Thẩm Nhu lần lượt bấm số gọi, nhưng đầu bên kia lại có tín hiệu: “Số máy bạn gọi không liên lạc được…”
Dì Thẩm Nhu hỏi: “Tịch Tịch, con có chắc con nhớ chính xác không?”
“Con nhớ không lầm, mẹ bảo số mới của mẹ là số này, con cũng nhớ số của cha.” Tôi đọc ra số điện thoại của Trình Phong.
Dì Thẩm Nhu bấm số của Trình Phong, nhưng số này cũng trống rỗng.
Dì Thẩm Nhu cau mày rất sâu, nắm tay tôi ngồi xuống ghế sofa, dịu dàng hỏi tôi: “Tịch Tịch, con là con ruột của cha mẹ con à? Ở nhà con có em ruột không?”
“Con là con ruột của mẹ, cha không phải cha ruột của con, con còn có một đứa em trai ba tuổi là do cha mẹ sinh ra.”
“Dì Thẩm, cha ruột của con ở thành phố khác. Con nhớ số điện thoại của ông ấy, dì có thể gọi cho cha ruột của con được không?”
“Được.” Dì Thẩm Nhu bảo tôi đọc số điện thoại cho cô ấy. Lần này cuối cùng cũng có thể gọi được.
Dì Thẩm Nhu và cha ruột của tôi, Lâm Húc trò chuyện rất lâu, Lâm Húc bảo tôi nghe điện thoại và nói vài câu.
Sau khi cúp điện thoại, Dì Thẩm Nhu nói với tôi: “Tịch Tịch, dì không yên tâm giao con lại cho mẹ và cha dượng của con, dù sao con cũng đã bị vứt bỏ bảy lần, đợi cha ruột con đến, xem ông ta nói thế nào.”
“Dạ vâng, con cảm ơn dì Thẩm.” Tôi gật đầu.
6.
Lâm Húc đến từ một thành phố khác.
Cùng đi với cha còn có dì Chu, vợ mới của cha.
Dì Chu đang ôm cái bụng bầu sáu tháng của mình.
Hứa Ngọc Đường biết tin tức về tôi từ Lâm Húc, và đến nhà dì Thẩm tìm tôi.
Sau khi Hứa Ngọc Đường và Lâm Húc cãi nhau, bốn người lớn đã thảo luận về việc tôi bị lạc ở công viên.
Dì Thẩm Nhu dẫn tôi đi chơi trên bãi cỏ phía bên cạnh.
Tôi có thể mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Dì Chu sờ cái bụng của mình: “Ba tháng nữa tôi sẽ sinh con, điều kiện của gia đình tôi không tốt. Tôi không thể nuôi thêm đứa trẻ nào nữa. Nếu điều kiện của cô tốt hơn, cô hãy chăm sóc thì hơn.”
Giọng điệu của Hứa Ngọc Đường bình tĩnh đến lạ thường: “Mọi người nói có vẻ như chúng tôi không muốn nuôi Tịch Tịch vậy. Tịch Tịch là tôi sinh ra, sao tôi có thể không muốn nuôi con bé được? Hôm qua, con bé bị lạc là do tai nạn.”
Trình Phong hừ lạnh một tiếng: “Tịch Tịch không phải là không biết đường về nhà, hơn nữa tôi quay lại lấy đồ, Tiểu Nghị khóc lóc thảm thiết, tôi dỗ dành cháu xong rồi liền ra ngoài tìm Tịch Tịch. Là chính con bé không nghe lời người lớn, đi theo người lạ.”
Lâm Húc cau mày: “Nghe nói Tịch Tịch đã đi lạc bảy lần? Mọi người cũng quá bất cẩn rồi, bảy lần đó là trùng hợp sao?”
Hứa Ngọc Đường hỏi ngược lại: “Không phải là trùng hợp sao? Ý nói là cố ý chứ gì? Tịch Tịch là tôi rứt ruột sinh ra. Nếu tôi đã được giao quyền nuôi nấng con bé, thì anh đừng quan tâm nhiều quá.”
Lâm Húc và Hứa Ngọc Đường lại cãi nhau: “Hôm qua, Tịch Tịch bị mất tích, các người cũng không gọi cảnh sát. Các người cũng gan to lắm. Ngộ nhỡ Tịch Tịch bị xe tông khi băng qua đường thì sao?”
…
Tôi cảm thấy chán nản, tôi biết mình là đứa con thừa trong gia đình hai người.
Không ai trong số họ cần tôi.
Sẽ có lần thứ tám tôi lạc đường, đến lúc đói có thể tôi sẽ không gặp được người tốt bụng như dì Thẩm nữa.